Tùy bút
CHIẾC ÁO DÒNG
Còn
nhớ những ngày đầu mới tập tu, tôi với một anh em đi chợ mua vải may quần áo để
vào Dòng. Cô chủ tiệm vải vừa sau một hồi nói chuyện qua lại, mạnh dạn hỏi
chúng tôi:
-
Nhìn giống mấy thầy
quá, có phải mấy thầy tập tu không?
-
Dạ! mà sao cô biết?
- Hai chúng tôi nhìn nhau, rồi ấp úng.
-
Nhìn mấy thầy là
biết liền à…
Dĩ
nhiên, sau khi xác nhận là thầy tập tu, chúng tôi được giảm giá cách đặc biệt mà
không cần phải mặc cả.
Ngày
đó, khi mới tu, sao tôi ao ước được mặc Áo Dòng, nhìn nó thật đẹp. Mặc Áo Dòng
vào nhìn thánh thiện hẳn ra. Vậy mới ra thầy chứ! Rồi chợt nghĩ: “Giá mà Giáo hội
cho phép được mặc Áo Dòng suốt cả ngày như ngày xưa thì hay nhỉ. Vì nhìn cái áo
thì ai cũng biết mình là thầy, biết mình là tu sĩ.”
Ấy
vậy mà, từ trước đến giờ, có bao giờ tôi mặc Áo Dòng ra đường đâu mà vẫn bị người
ta phát hiện ra là thầy tu. Rồi có lần, và nhiều lần như thế, tôi cố tình ăn mặc
thật mô đen để xem người ta có nhận ra mình là thầy hay không. Cũng bị phát hiện.
Hỏi
mới biết, nhiều người nói rằng nhìn mặt mấy người đi tu biết liền, thì nó khờ
khờ…Tôi nghĩ bụng: “Nhìn mặt ngu ngu thì có”…Rồi tự cười với mình.
Bữa
nay có dịp đi từ Hà Nội về Sài Gòn, tôi đang xếp hàng để vào cửa hải quan, thì
nghe ồn ào phía sau. Tiếng ai đó chào thầy. Bất chợt tôi quay lại. Thì ra người
ta chào một thầy, nhưng không phải thầy Dòng mà là thầy Chùa. Nhìn là biết thầy,
bởi thầy mặc tu phục áo chùm nâu vàng. Cùng đi với thầy là hai người khác, cũng
mặc áo vải nâu. Nhiều người to nhỏ:
-
Thầy trễ giờ thì
cứ vô trước.
-
Trời ơi, 4g bay
mà bây giờ 4g kém 15 rồi. – giọng một người khác thêm vào.
Nghe
thấy thế, thầy và hai người còn lại chui qua hàng rào trước sự ngỡ ngàng của
bao người xếp hàng khác. Tôi cũng không thấy khó chịu vì dù sao cũng ưu tiên vì
thầy đã trễ giờ. Tôi nghĩ mọi người cũng thế. Thông cảm và ưu tiên cho thầy.
Vì
người xếp hàng thì đông, mà thầy lại mang vác ba lô tay xách nách mang nặng nề,
nên khi chui qua mấy cái dây hàng rào vướng vào ba lô vô tình làm đứt dây, đổ
luôn cái cột. Mọi người né qua một bên để thầy lên trước. Cuối cùng thầy và hai
người còn lại cũng đến được trước mặt nhân viên hải quan.
Cô
nhân viên hải quan đến và thật bất ngờ cô nói thẳng thừng và đuổi ba người xuống.
-
Trời ơi! Có biết
xếp hành không vậy. Ai cũng phải xếp hàng mà. Trễ giờ thì ráng chịu, người ta
đã thông báo đúng giờ. Lui xuống, xếp hàng đi…Giọng cô nhân viên hải quan không
chút cảm xúc.
Ba
người lủi thủi quay về vạch xuất phát trước những ánh mắt ái ngại của biết bao
người.
Tôi
quan sát sự việc từ đầu đến cuối. Và cảm thầy quê dùm cho thầy. Thấy tội thầy
làm sao đó.
Bỗng
dưng tôi tự nghĩ: Ừ ha, hên là mình không mặc Áo Dòng. Mình mà mặc Áo Dòng mà bị
như vậy chắc quê mà chết mất…
Rồi
cười thầm…Làm gì có người quê mà chết bao giờ!
Bỗng
thấy chiếc Áo Dòng đẹp hơn bao giờ hết. Nó không phải là trang phục như những
quần áo khác. Nó không thể được mặc để đến những nơi công cộng. Khoác lấy Áo
Dòng là khoác lấy Đức Ki-tô. Trang trọng vậy đấy! Thế nên làm sao mình lại có
thể mặc nó đến những chỗ không xứng hợp cho được?
Tôi
nghĩ thế, rồi tự tin kéo va ly qua cổng hải quan…
Lm.
Mar – Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS
(P/s:
Bài viết chỉ là một cảm xúc cá nhân trước một sự kiện, không có ý nói xấu hoặc
lên án cá nhân hay tập thể nào.)