Truyện
ngắn
LẤY CHỒNG NGOẠI ĐẠO

***
Ông
chánh Tuần, ba Quỳnh Như cũng biết thế nên rất khó khăn với con. Sợ con chọn nhầm
người. Ông luôn nhắc con phải cẩn thận chọn chồng, nhất là chỉ được lấy người
có đạo, không quen người ngoại đạo. Ông nói, lấy chồng có đạo người ta còn biết
Chúa, biết Mẹ mà ăn ở đàng hoàng, chứ lấy người ngoại đạo khó sống hòa thuận với
nhau. “Đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn”, đúng lắm. Nhưng đồng vợ đồng
chồng thì không chỉ là cùng chung sở thích, quan điểm sống…mà còn là cùng chung
niềm tin. Niềm tin mới là thứ quan trọng nhất mà vợ chồng cần giống nhau. Bởi
có niềm tin vào Chúa là có tất cả, con biết không!
***
Quỳnh
Như thì cứ vâng vâng dạ dạ mỗi khi cha dạy bảo. Chưa bao giờ cô cãi lại cha dù
chỉ một câu. Tuy vậy, bỏ ngoài tai những lời cha nhắc nhở, cô lỡ quen và yêu một
người ngoại đạo. Anh làm chung công ty với cô. Nghe nói anh ta là con nhà Đảng,
cũng có máu mặt ở Sài gòn này. Tình yêu của họ cũng trong sáng, cũng ngọt ngào
như bao cặp tình nhân khác. Cả hai hứa hẹn sang năm, qua Mùa Chay sẽ làm đám cưới.
Tuy vậy, người yêu cô ra điều kiện:
-
Gia đình anh đã
ba đời nay theo Đảng, nên anh không thể vì em mà theo đạo. Nếu em đồng ý thì
chúng ta sẽ cưới nhau. Còn không thì chia tay.
Ai
biết được rằng Quỳnh Như lại quá lụy tình, yêu anh quá nhiều, cô không thể xa rời
anh được. Thiếu anh cô không còn thiết tha gì cuộc sống này nữa. Thế nên, dù biết
rằng không được cha cho quen người ngoại đạo, nhưng cô vẫn yêu và chọn anh làm
chồng. Con tim có lý lẽ của nó. Cô không thể kiểm soát được mình nữa. Chỉ biết
yêu anh như con thiêu thân và chấp nhận hết những điều kiện anh đưa ra.
Ông
chánh Tuần biết chuyện la mắng con rất nhiều. Ông vẫn một mực giữ quan điểm:
Không lấy chồng ngoại đạo! Tuy vậy, Quỳnh Như dường như bỏ ngoài tai những lời của
cha, một mực bảo vệ tình yêu của mình. Cô vẫn thường xuyên qua lại với người
yêu. Sự ngăn cản của cha không những làm cho họ xa nhau mà ngày càng gắn bó với
nhau nhiều hơn.
***
Bà
Cúc, vợ ông chánh Tuần mới đi chợ về đến đầu ngõ đã nghe tiếng chồng oang oang
la rày con:
-
Mày không nghe lời
tao thì tự lo lấy thân mày. Quen người vô đạo, chẳng biết Mẹ, chẳng biết Chúa,
rồi về sống làm sao mà hòa thuận, còn con cái, mày có lo nổi cho chúng nó
không?
Quỳnh
Như trả lời cha:
-
Ba xem biết bao
nhiêu người lấy chồng có đạo, nhưng có tốt với vợ con đâu. Cái chính là tình
yêu. Con và anh ấy yêu nhau thật sự, không gì có thể chia cách được con và anh ấy.
-
Yêu với chả đương! Không nhiều lời gì hết, tao nói không
cưới là không cưới – ông trả lời dứt khoát với con.
Quỳnh
Như hằng ngày dịu dàng là thế, nhưng nay bỗng chốc cô cũng thay đổi. Cô nghiêm
nghị trả lời cha.
-
Nếu ba không bằng
lòng…con sẽ bỏ nhà mà theo anh ấy…
Ông
Tuần trợn mắt bất ngờ, vì từ trước đến giờ, con gái chưa bao giờ cãi lời ông.
-
Mày còn cãi lại hả.
Chưa bao giờ mày cãi lại, nay chỉ vì thằng đó mà mày dám cãi cha mày. Đồ…con bất
hiếu.
Ông
Tuần nói chưa dứt câu thì bà Cúc lên tiếng can ngăn:
-
Thôi thôi ông ơi!
Cha mẹ sinh con, trời sinh tánh. Giờ nó phải lòng người ta thì ông cứ gả nó đi.
Trong nhờ đục chịu.
Bà
vừa nói vừa cố xoa dịu chồng:
-
Giờ con cũng lớn
rồi, hơn nữa thời buổi này mà ông còn bắt con quen người có đạo, tìm đâu ra.
Thì nếu được cũng tốt, còn không được thì mình có dịp để truyền giáo. Chẳng phải
ông làm Ban Hành Giáo, đã giải quyết không biết bao nhiêu người lấy chồng ngoại
đạo đó sao? Ông chấp nhận cho con nó vui. Vợ chồng mình có mỗi đứa con này
thôi.
Nghe
đến câu “Vợ chồng mình có mỗi đứa con này thôi!” làm ông chợt dịu lại. Thì cưới
nhau cũng cả chục năm mới sinh được Quỳnh Như nên ông thương con gái nhiều lắm.
Cái gì ông cũng cho con, chiều con. Tuy vậy, việc nó đòi lấy chồng ngoại đạo
ông vốn đã không bằng lòng, đàng này, người ta còn không chịu theo đạo nữa, ông
không thể nào chấp nhận được.
Bà
Cúc được thế nói tiếp:
-
Ông xem, ông là
trưởng Ban Hành Giáo đã hai khóa rồi. Trong giáo xứ này còn ai xa lạ với ông nữa.
Ông mà làm khó quá, con nó bỏ đi, lúc đó làm sao mà ông còn mặt mũi đâu mà nhìn
mọi người. Rồi cha xứ, rồi bà con hàng xóm…Ông nghĩ kỹ lại đi. Con dại cái
mang. Con nó hư là tại tôi, có gì thì ông cứ la rày tôi. Đừng làm khó con ông
ơi…
Vừa
nghe câu “còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người” làm ông Tuần dịu xuống. Ông nói với
con.
-
Mày làm gì thì
tùy mày. Tao nói trước, sau này có chuyện gì thì đừng bao giờ vác mặt về đây!
***
Khác
với đám bạn trong nhóm Huynh trưởng, được tổ chức đám cưới long trọng trong nhà
thờ, Quỳnh Như phải làm phép chuẩn ở nhà nguyện trong âm thầm với hai người làm
chứng, cha mẹ và vài ba đứa bạn thân. Nghe nói chồng của Quỳnh Như còn không chịu
đọc theo công thức phép chuẩn nữa. Anh ta trả lời, nếu anh đọc như công thức có
sẵn sau này anh phải chịu trách nhiệm thì sao. Quỳnh Như khóc hết nước mắt
khuyên mãi, anh mới chịu đọc.
***
Cưới
nhau được hơn tháng thì chồng Quỳnh Như hiện nguyên hình là một kẻ vũ phu và bạo
lực tình dục. Anh ta thường xuyên đánh đập và bạo hành tình dục. Biến Quỳnh Như
thành một món đồ chơi của anh ta. Anh ta cấm cô không được về nhà, đạp đổ bàn
thờ, cấm cô không được đi lễ…và đặc biệt cấm cô không được kể cho bất cứ ai. Ai
mà biết chuyện anh sẽ hành hạ cô nhiều hơn.
Lấy
nhau chưa được ba tháng cô biết mình mang thai. Chồng biết chuyện nhưng vẫn
không tha cho cô. Anh vẫn thường xuyên hành hạ và bạo hành cô đến nỗi sẩy thai.
Nhiều đêm, Quỳnh Như khóc hết nước mắt. Bao nhiêu lời dạy bảo của cha cô bỏ hết
ngoài tai. Cô không thể ngờ một con người có bề ngoài học thức và thư sinh lại
là một con sói già chuyên hành hạ, bạo lực tình dục…
***
Lâu
lắm Quỳnh Như mới về thăm cha mẹ. Nhìn thấy cha mẹ cô nén kìm lại những giọt nước
mắt chỉ chợt trào ra. Ông Tuần vì tai biến, nên không thể đi lại được. Một mình
bà Cúc chăm sóc ông. Nhìn thấy con gái, bà Cúc hỏi thăm tại sao trên người lại
có những vết thâm tím, cô trả lời là chẳng may vấp té. Mẹ cô nhìn con gái là biết
chuyện, hỏi mãi cô mới trả lời trong nước mắt rằng bị chồng bạo hành bao nhiêu
lâu nay. Hai mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc. Bà Cúc nói chuyện này phải giấu
không cho ông Tuần biết. “ Tuyệt đối không cha ba con biết. Ổng mà biết được
ông sẽ chết mất. Ổng không đủ sức chịu đựng đâu!”. Biết con khổ là thế nhưng bà
cũng không thể khuyên con bỏ chồng, vì luật hôn nhân Công giáo không cho phép
ly dị. Thế nên, dù đau khổ tột cùng cô vẫn sống chịu đựng và im lặng. Lâu lâu lại
có dịp, về ôm mẹ mà khóc. Hai mẹ con cùng khóc…
***
Mười
năm trôi qua mà dài dằng dặc như thể trăm năm. Mười năm cô phải sống trong địa
ngục trần gian mà chưa một ai biết, ngoại trừ mẹ cô. Nhiều lần cô nghĩ đến tự tử,
nhưng vì còn hai đứa con đang tuổi ăn tuổi học, còn cha mẹ nên cô bỏ qua tất cả
lại tiếp tục chịu đựng những trận roi đòn và bạo lực tình dục. Mười năm chưa một
lần cô được đến nhà thờ. Mười năm chưa một lần đi xưng tội, chưa một lần được
tâm sự với ai dù rằng cố rất muốn. Dường như việc không nghe lời cha khiến Chúa
cũng quay mặt đi với cô thì phải. Chỉ mười năm thôi mà cô Quỳnh Như ngây thơ
ngày nào đã trở nên hao gầy, tiều tụy đến phát thương. Đám bạn nhiều khi còn
không nhận ra mỗi khi giáp mặt.
***
Rồi
ông Tuần qua đời. Nghe tin cha mất, Quỳnh Như thu xếp mọi công việc rồi dẫn hai
đứa con về chịu tang cha. Vì làm trưởng Ban Hành Giáo đến hai khóa, nên rất nhiều
người đến phúng viếng ông. Trong nhà, tràn ngập hoa là hoa. Nhưng bó hoa to nhất, trang trọng nhất để ngay giữa
nhà với hàng chữ: “Hai con Quốc Trung & Quỳnh Như và các cháu vô cùng
thương tiếc ba, ông ngoại!”. Ai nấy nhìn thấy cũng nghẹn ngào. Nhiều người thì
thầm to nhỏ: “Ông Tuần vậy mà có phước, có được đứa con gái và thằng rể thật có
hiếu”. Hôm di quan ông ra nghĩa trang, nhiều người hỏi sao không có chồng cùng
về, Quỳnh Như trả lời gọn lơ: “Dạ! chồng con bận đi làm ở nước ngoài không về kịp.”
Xe tang được đẩy đi nhẹ nhàng, lòng cô cũng nhẹ nhàng như mây.
Khi
quan tài chồng vừa đưa xuống lỗ huyệt thì bà Cúc ngất lịm. Mọi người dìu bà về
nhà trước. Chôn cha xong, chờ mọi người về hết, Quỳnh Như quỳ bên mộ cha, ôm
hai đứa con vào lòng mắt ráo hoảnh. Cô không khóc. Mười năm sống với chồng cô
đã khóc quá nhiều rồi. Cô nói với cha như nói với mây với gió.
-
Ba ơi! Đã mười
năm nay con nói dối ba. Ước gì thời gian quay trở lại, để con có thể nghe lời
ba, dù chỉ một lần: Con không được lấy chồng ngoại đạo!…
Bầu
trời hôm nay bỗng cao xanh quá! Chưa bao giờ Quỳnh Như có được niềm vui, kể từ
ngày lấy chồng. Vậy mà hôm nay, ngày đưa cha về nơi vĩnh hằng cô lại vui. Phải,
cô vui vì cha cô vẫn nghĩ rằng con mình đã tìm được hạnh phúc của mình.
***
Qua
đám tang ông Tuần được 100 ngày, Quỳnh Như về, cô dọn dẹp lại cái giường của
ba, lật chiếc gối lên, bất chợt rớt ra một bì thư với hàng chữ: Gửi con gái yêu
quý của ba!
“Con gái yêu!
Từ ngày con đi lấy chồng, ba buồn lắm vì
phải xa con. Ba còn buồn hơn khi biết đời sống hôn nhân của con không hạnh
phúc, mặc dù con và mẹ đã giấu ba. Ba không giận con, càng thương con nhiều
hơn. Giờ ba bệnh tật, lại nằm một chỗ, không thể làm gì được cho con. Thôi thì
ba chịu đựng sự đau khổ này để cầu nguyện cho con. Cầu cho con sớm thoát ra khỏi
địa ngục trần gian, cầu cho con đủ sức vác Thánh giá mà theo chân Chúa. Con nhớ
một điều, cho dù người ta có giết được thân xác, nhưng không bao giờ giết được
linh hồn. Chồng con cấm không cho con đến với Chúa thì cũng đừng vì thế mà con
bỏ Chúa. Bởi có Chúa trong lòng là có tất cả, có Chúa là có Thiên Đàng cho dẫu
con đang phải sống trong đau khổ và bế tắc.
Mãi mãi yêu con, con gái duy nhất của
ba!
Đọc xong lá thư, cô khóc thật lớn như chưa bao
giờ được khóc, rồi như chợt tỉnh, cô lau nước mắt và nói:
-
Ba ơi, nếu như ngày xưa con không nghe lời ba nên đã khổ, giờ con xin nghe lời ba dù ba đã không con.
Phải chồng con đã bạo hành, đã cấm không cho con đến với Chúa. Nhưng con không
vì thế mà bỏ Chúa. Bởi có Chúa trong lòng là có tất cả, có Chúa là có Thiên
Đàng cho dẫu con đang phải sống trong đau khổ và bế tắc phải không ba...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét