Truyện
ngắn
XIN
MỘT LẦN ĐƯỢC ĐƯỢC LÀ NGƯỜI TÌNH

Mưa
rả rích. Suốt ngày trời lúc nào cũng tối đen, nặng trịch. Chị cố ngước mắt nhìn
lên đồng hồ. Tiếng đồng hồ tích tắc mỗi lúc một vang xa, dường như báo hiệu thời
giờ của chị đã không còn. Thời giờ chính thức khép lại một cuộc đời. Một cuộc đời
với đầy đủ hỷ nộ ái ố và trăm ngàn tủi nhục đắng cay.
***
Chị
quen anh cũng vào một buổi chiều mưa. Vừa đưa con đi học, trên đường trở về, trời
bỗng mưa. Tạt xe gấp vào lề định mặc áo mưa; thì… ầm…Chị bị hất văng vào lề. Một
chiếc xe honda từ phía sau húc thẳng vào xe chị. Cú ngã làm chị bất tỉnh. Khi tỉnh
lại, người đầu tiên chị nhìn thấy là anh. Chị vẫn nhớ như in ánh mắt ấy. Ánh mắt
như muốn nuốt trọn tâm hồn và thể xác chị mà chưa bao giờ chị nhận thấy điều đó
từ chồng. Rồi anh chị quen nhau từ đấy. Tình yêu như cứ vô tình được sinh ra, rồi
nảy nở trên cuộc đời đã qua phần bên kia sườn dốc của hai người.
***
Chị
có chồng và thằng con trai kháu khỉnh. Cuộc sống gọi là hạnh phúc. Chồng chị là
một kiến trúc sư có tiếng ở Sài gòn này. Anh chuyên thiết kế các nhà thờ. Thế
nên, gia đình chị thường xuyên có các cha lui tới bàn chuyện xây nhà thờ với chồng.
Các cha hay nói đùa: “Vợ chồng anh chị nên sinh thêm một thằng nữa để nối nghiệp
cha nó, cha chọn thằng nhóc này rồi, mai mốt lớn cho nó theo cha đi tu.” Chị
cũng thấy thế làm vui. Tuy nhiên, đời không như là mơ. Bạn bè ghen tỵ vì hạnh
phúc gia đình nhưng họ đâu biết được rằng hằng đêm chị ôm con ngủ mà khóc một
mình. Chị không trách anh, bởi anh luôn sống đúng với trách nhiệm của mình. Thế
nhưng, trong chuyện vợ chồng, chưa bao giờ chị được làm một người đàn bà đúng
nghĩa. Chỉ xin một lần được yêu thật sự.
***
Lấy
nhau chưa được một tháng, anh chỉ ngủ với chị vài đêm. Còn lại đêm nào cũng thấy
anh ngồi làm việc đến khuya, đợi đến khi chị ngủ anh mới vào, có khi anh ngủ
luôn ở phòng làm việc. Có bữa gần 11g khuya, đang ngủ, chợt tỉnh giấc, vẫn chưa
thấy chồng vào ngủ, chị nhẹ nhàng xuống bếp pha ly sữa rồi mang qua phòng làm
việc cho chồng. Khe khẽ tiến lại sau lưng chồng, chị không tin vào mắt mình. Hình
ảnh hai thằng đàn ông đang quấn quý vào nhau trên màn hình vi tính. Chị đánh
rơi ly sữa xuống đất…Anh quay lại…
***
Chị
thương anh nhiều cũng bởi thấy anh là người hiền lành, tuy cũng hay uống rượu với
bạn bè vì công việc nhưng cũng có chừng mực. Chị chỉ ghét anh một điều đó là
anh hút thuốc nhiều. Giao kèo với nhau nếu muốn cưới thì anh phải bỏ tật hút
thuốc. Nhưng hứa chưa được mấy bữa anh lại hút. Cuối cùng chị cũng bằng lòng. Quen
dần với mùi thuốc lá, rồi yêu cái mùi ấy hồi nào không biết, chị thích nhất mỗi
khi anh đi làm về được ôm anh, được hít hà cái mùi thuốc khét lẹt từ ngực anh.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm chị sung sướng rồi. Tuy vậy, trong đám con trai
muốn làm quen, chị chọn anh chỉ vì anh là người có đạo. Các ông bà trong xóm
hay nói con cứ quen người có đạo cho chắc ăn, chứ quen người không có đạo sau
này nhiều chuyện rắc rối lắm.
***
Hạnh
phúc đêm tân hôn chưa qua thì đau khổ đã đến, chị phát hiện anh là người đồng
tính cho dù anh chưa một lần xác thực điều đó. Anh nói, anh chỉ muốn có một đứa
con để ba mẹ anh có cháu, còn lại thì chị được tự do quen ai thì quen, hãy để
cho anh được tự do với chính mình. Dẫu biết là thế, nhưng làm sao có thể đến với
một người đàn ông khác trong khi chị yêu anh rất nhiều. Hơn nữa, là một người
Công giáo, chị thừa hiểu một khi bí tích Hôn nhân đã thành sự thì không gì có
thể chia cách được hai người. Chị đã khóc thật nhiều, và tủi cho thân phận của
mình. Chỉ còn biết cầu xin với thánh Mô-ni-ca, xin cho mình biết cầu nguyện nhiều
để biến đổi được chồng, như xưa thánh nhân đã làm.
***
Đang
nấu cơm dưới bếp thì có tiếng điện thoại reo, chị vội vàng, rồi bần thần cả người…Chồng
chị đã nhập viện. Anh bất tỉnh trong khi đang ở công trường. Bác sĩ nói anh bị nội
thương rất nặng vì té từ trên cao.
***
Chưa
được hai tháng sau, anh ra đi, bỏ lại chị cùng đứa con trai đang tuổi ăn tuổi học.
Đám tang chồng xong được vài bữa, chị lên bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm của
chồng để làm các thủ tục thanh toán tiền bảo hiểm. Sau khi trả hồ sơ và tư vấn
cho chị xong, bác sĩ cầm tay nói nhỏ: “Chị thử đi kiểm tra sức khỏe, tôi thấy sắc
mắt của chị không tốt lắm.” Chị gật đầu, rồi ra về. Tự nghĩ do mấy tháng nay chồng
bị tai nạn, rồi lo đám tang cho chồng nên sức khỏe suy sụp, thần sắc xuống, tuy
vậy, sáng hôm sau chị cũng nghe lời mà đi khám sức khỏe. Cầm tờ kết quả trên
tay, mắt nhòe ra, chị không tin vào mắt mình, không tin vào sự thật này. Bác sĩ
kết luận chị bị ung thư gan giai đoạn cuối…Bước ra khỏi bệnh viện mà chị như
người mất hồn.
***
Vừa
về đến nhà, nhìn vào di ảnh của chồng, hai hàng nước mắt rơi…Chị như mất tất cả.
Trách Chúa sao lại để chị rơi vào tình cảnh tồi tệ này. Chị đâu làm gì nên tội.
Chị không còn thiết tha gì cuộc sống này nữa. Tuy vậy, khi nghĩ đến con trai,
chị như người chợt tỉnh giấc. Chồng mới mất, giờ mà chết nữa thì ai nuôi con,
ai lo cho con. Phải! Phải sống! Bằng mọi cách phải chạy chữa, để được sống. Chị
nói với Chúa như nói với chính mình: “Lạy Chúa, giờ đây con chấp nhận mọi thứ
Chúa gửi đến cho con. Con không xin Chúa điều gì khác ngoài việc cho con được sống
thêm vài năm nữa, để con của con lớn lên, đủ để nó có thể tự lo cho bản thân
mình…”
***
Bao
nhiêu tiền của bấy lâu nay dành dụm được chị chia thành hai phần, một phần chạy
chữa bệnh cho mình, phần còn lại thì để làm gia tài cho con khi chị không còn.
Cuộc sống từ khi chồng chết và nhất là từ khi biết mình bị ung thư, chị dành hết
cho con trai. Xem bệnh viện là nhà, bởi chính chị cũng không nhớ được đã bước
lên bàn mổ bao nhiêu lần. Nhưng cứ mổ khối u này thì khối u khác lại xuất hiện.
Nó như muốn chơi trò trốn tìm ngay trong thân thể chị. Nhưng cứ sau mỗi lần mổ,
chị lại quả quyết: “Mình không thể chết, phải sống vì con!” Thế nên, chị thường
xuyên đến nhà thờ, thường xuyên đi đọc kinh, hễ ở đâu có làm bác ái là tham
gia. Chị đến với Chúa như cứu cánh của đời mình.
***
Cứ
ngỡ rằng cuộc sống cứ vậy mà trôi, ai ngờ sóng gió lại đến. Nhưng trước khi có
sóng gió, chị đã có những ngày bình yên nhất. Những ngày đáng sống nhất. Những
ngày chị thực sự được sống với tình yêu, được thực sự là một người đàn bà mà
trước đây sống với chồng chưa bao giờ có được. Cũng từ ngày tại nạn honda xảy
ra, anh thường xuyên ghé thăm chị và con. Anh lo lắng cho mẹ con. Cứ ngỡ rằng,
người đàn bà ngoài năm mươi cùng với căn bệnh ung thư sẽ giết chết chị. Như ai
ngờ rằng, chính anh đã mang lại cho chị một sức sống mới, tình yêu đã trỗi dậy
trong chị, nó mạnh mẽ như chưa bao giờ được yêu. Thế nhưng, càng yêu anh, càng
thân mật với anh, chị lại càng đau khổ hơn, bởi anh đã có gia đình và hai con. Anh
nói gia đình anh không hạnh phúc, anh không còn yêu vợ và chỉ yêu chị mà thôi.
Anh cũng có những nổi khổ riêng trong đời sống gia đình của anh, chị hiểu điều
đó. Nhưng lòng tự trọng không cho phép chị tiếp tục được nữa. Lòng tự trọng
luôn khiến chị phải luôn sống làm gương cho con trai. Chị không thể để con phải
thất vọng về mẹ vì bất cứ điều gì, luôn muốn con phải hãnh diện về người mẹ tốt
lành của mình. Chị nói với anh: “Em yêu anh thật sự, bởi chính anh là một ốc đảo
đầy nước giữa sa mạc khô cằn, thế nhưng em không thể đến với anh, chúng ta
không thể đường đường chính chính đến với nhau. Nhưng em chỉ xin anh một điều, chỉ
một điều thôi: Chúng ta sẽ mãi là người tình, anh nhé.”
***
Một
người phụ nữ, dường như đã không còn gì, kể cả sự sống của mình. Lấy chồng, chỉ
gần gũi chồng được vài ba bữa là phải sống cảnh phòng không gối chiếc. Nhiều
khi chị thèm lắm một nụ hôn từ chồng, chỉ một nụ hôn thôi…chưa bao giờ chị được
làm một người đàn bà, chưa bao giờ được yêu và thỏa mãn với tình yêu. Chị nghĩ,
giờ cũng gần chết, chẳng còn gì để hồi tiếc, tại sao mình lại không dám yêu, tại
sao mình lại kìm nén bản thân, còn gì để mất nữa…Xin được làm người tình dù chỉ
một lần, dù một lần thôi…
Ước
mơ thế, hy vọng là thế, chỉ được là người tình thôi, nhưng làm sao chị có thể sống
trái với luật Chúa, trái với lương tâm của mình cho được. Thế nên, đành phải
chia tay anh, đành phải từ bỏ ước mơ nhỏ nhoi, dù chỉ xin một lần được làm người
tình…
***
“Đồ
con đĩ, đồ con chó…, mày giựt chồng tao…tao giết mày…” – Tiếng người ta đánh
ghen ngoài đầu ngõ, chị cố ngồi gượng dậy, lấy tay rẽ bức màn gió, đưa ánh mắt
nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một đám người đang vây quan một người đàn bà, đầu tóc
rối tung, quần áo rách tả tơi…
Chị
nằm xuống, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, thật dài rồi bình an ra đi…nhẹ nhàng
như gió…
***
Ngày
mẹ mất, đứa con trai 18 tuổi, được các cha nuôi dưỡng, cho ăn học đại học. Rồi
đi tu. Mười lăm năm sau nó trở thành linh mục. Ngày chịu chức không có bố mẹ
bên cạnh, để trao áo như những Tân Linh Mục khác, nhưng nó vẫn vui, vẫn hãnh diện
vì đã có một người cha, một người mẹ dám hy sinh cả cuộc đời cho nó:
-
Con đã không may
mắn còn cha mẹ như những Tân Linh Mục khác, nhưng con tin rằng ở đâu đó trên
thiên đàng cha mẹ vẫn dõi theo bước chân con. Cha mẹ dù có là người như thế nào
đi nữa thì mãi mãi cha mẹ vẫn ở trong tim con. Mãi yêu cha mẹ!
Cậu
bé ấy chính là tôi! Người vừa kể cho bạn nghe câu chuyện này. Và tôi rất hãnh
diện về cha mẹ của tôi. Còn bạn thì sao?
Lm. Mar-Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét