Truyện ngắn
NGÔI NHÀ MỚI CỦA BA MÁ
--------------------------------------------------------
Nhà tôi nghèo.
Chỉ có một cái buồng nhỏ cho má ngủ. Nhà trên thì
mỗi đêm ba trải chiếu ra ngả lưng. Phía sau là cái bếp củi, mạng nhện bồ hóng
đóng đen thui, lụp xụp, ngột ngạt. Chái bếp được chống bằng hai cây tầm vông cũ
kỹ, đen xì. Xa xa phía góc vườn là vài bụi chuối hột, cây măng cầu ta ra trái
chưa mở mắt, mấy con gà con đang mổ thọc...
Nơi ấy là cả tuổi thơ tôi. Và cũng
từ nơi ấy tôi ra đi.
Đi tu bao nhiêu năm, tôi ít
khi về nhà, hoặc nếu có về thì chỉ năm ba phút rồi lại đi. Thỉnh thoảng về thăm
ba má, tôi rủ theo mấy anh em chung Dòng về chơi, nhiều khi không có ghế để ngồi,
không đủ ly để uống...
Từ ngày xa gia đình, một năm, năm năm, rồi mười
năm chưa một lần tôi về nhà để ngủ lại với ba má, dù chỉ là một đêm.
Năm đó, ba quyết định bán miếng
đất chỗ bụi chuối và cây măng cầu để lo cho đứa em gái đi Mỹ, với hy vọng sau
này nó có điều kiện lo cho ba má khi về già. Và ước mơ đó của ba má thành hiện
thực. Đứa em gái đã định cư luôn bên đó.
Ba má vui hơn sau khi đứa em
gái ổn định cuộc sống mới, có gia đình, rồi rước ba má qua bển du lịch một chuyến.
Ba má đi biền biệt sáu tháng trời, không tin tức. Nhà lạnh tanh, không bóng người.
Mạng nhện bồ hóng cứ vậy mà đua nhau giăng mắc tứ phía. Chái bếp xập xệ, chông
chênh. Đàn gà con bị chó cắt chết hết... Nhiều lần tạt về thăm nhà, ngó trước
sau không thấy bóng dáng của ba má, lòng bỗng giận ba má. Nghĩ bụng chắc ba má
thích sống sang giàu, thích ở bên Mỹ luôn rồi...
Sáu tháng sau ba má về. Tuần kế
tiếp, ba giở nhà cũ, gọi thợ đến xây nhà mới.
Rồi tôi lại có dịp về thăm
nhà. Ngạc nhiên vô cùng khi không còn thấy căn nhà cũ nát nữa, thay vào đó là một
ngôi nhà xây mới khang trang. Ba má vui vì có nhà mới, lại càng vui khi có con
trai về thăm.
Trên đường trở về nhà Dòng,
lòng bỗng giận ba má kinh khủng. Ba má xây nhà mà không hề hỏi ý kiến của con.
Dù sao con cũng là dân chuyên xây dựng. Con giúp cho biết bao nhiêu công trình
này nọ ở Dòng... Trách ba sao không hỏi con một tiếng, để đừng chia phòng ra
nhiều quá, nhà có ai đâu mà làm nhiều phòng... Trách ba sao làm phòng khách gì
mà rộng thênh thang, nhưng lại trống rỗng không có đến một bộ bàn ghế...
Kỷ niệm 50 năm ngày cưới của
ba má, tranh đấu tư tưởng mãi tôi mới quyết định về nhà ngủ một đêm. Đêm đó, tôi
trải chiếu ở phòng khách ngủ, sát vách tường phòng của ba má.
Đang lơ mơ, khó ngủ vì mùi sơn
mới, tôi nghe ba thủ thỉ với má: Má mày ơi! Mấy tháng nay ở bên Mỹ, anh ráng đi
làm dù có những ngày trời lạnh buốt, thấu đến xương, nhưng anh vẫn cố gắng, anh
muốn có tiền để xây lại cái nhà. Má mày cứ trách anh sao xây nhà to thế. Anh xây
nhà mới, với nhiều phòng đặng cho con nó về, nó có phòng riêng, có chỗ mà ngủ. Chứ
bao nhiêu năm nay nó muốn về mà cũng không có chỗ. Anh làm làm cái phòng khách
thật rộng để các thầy, các cha có về thì mình có chỗ mà tiếp...
Giữa màn đêm dày đặc, nghe những
câu thủ thỉ của ba má mà sao nước mắt tôi cứ chảy dài, mặn đắng.
Ba má ơi! Ba má có biết rằng con
không về nhà không phải vì không ba, không nhớ má; con không về càng không phải
vì nhà mình nghèo. Con không về vì con sợ rằng nếu ngủ ở nhà một đêm, lỡ may phát
hiện mái tóc bạc và những nếp nhăn trên trán ba; lỡ may nhìn thấy má bước thấp bước
cao vì tai biến, ráng đẩy cái xe lăn đi nấu cơm cho con; con kìm lòng không nổi.
Sợ rằng nhìn thấy ba má, trách nhiệm và bổn phận của một đứa con trai duy nhất
trỗi dậy, con lại đổi ý, từ bỏ đời tu mà lỗi hẹn lời khấn hứa trung thành theo Chúa.
Không phải con không thương ba nhớ má, nhưng chỉ
những kẻ đã lỡ ăn cơm nhà Chúa rồi, mới hiểu được câu nói: “Hãy để kẻ chết chôn
kẻ chết!” thấm thía đến mức nào ba má ơi...
Lm. Mar – Aug Bùi Văn Hồng
Phúc, SSS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét