Nhiều khi tự hỏi lòng: Có phải mình đi tu là thật lòng muốn theo Chúa hay
chỉ là để trả lẽ cho một câu nói bâng quơ nào đó?
Tùy bút
MẶC KỆ NGƯỜI TA NÓI GÌ...
Còn nhớ như in, ngày đó khi nhận
tin được vào nhà tập, nó vui mừng báo cho cha bố hay. Ngài phấn khởi, nói sẽ
may tặng nó một chiếc áo dòng làm kỷ niệm.
Hôm đó là ngày cha bố nó có dịp
phải bay ra miền Bắc để giảng tĩnh tâm; cũng gần đến ngày kỷ niệm 45 năm thụ
phong linh mục ngài, nên có người tặng cho ngài cái áo lễ mới. Ngài nói con đi
với bố, bố may áo lễ, còn con may áo dòng. Tiện thể, xe sẽ chở bố ra sân bay luôn.
Một đại gia có máu mặt ở giáo xứ sẵn sàng chở cha
bố và nó đi. Cùng đi với chung có một quý bà đại gia khác.
Khi đến nơi may áo, nó chưng hửng
vì các xơ chỉ may áo lễ, không may áo dòng. Cha bố nói thôi để dịp khác bố may
cho con.
Đang trên đường đưa cha bố ra
sân bay, đến ngã tư, bỗng đâu mọi người nghe hô: Cướp! Cướp!... Bất chợt, tên
cướp chạy xe honda phóng như bay, lao thẳng vào đầu xe, nghe cái rầm, rồi ngã
lăn ra đất...Mọi người tụm lại, bắt tên cướp, giao cho công an. Xe nó cũng bị
công an giữ lại, lập biên bản điều tra.
Ba bốn tiếng đồng hồ trôi qua
mà công an vẫn chưa giải quyết xong. Nên cha bố đã đón taxi ra sân bay cho kịp
giờ. Mãi hơn bảy giờ tối, mọi người mới được ra về cùng với chiếc xe móp đầu, rớt
biển số.
Đang trên đường về, xe lại bị
công an giao thông thổi vì không có biển số. Sau khi trình bày với công an, mọi
người được cho đi. Anh tài xế, cũng là con trai của bà đại gia vừa lên xe thì
bà nói rõ to: Tại có thằng Phúc đi nên mới xui như vậy! Rồi quay qua nói nhỏ với
người bên cạnh nhưng cũng muốn cố tình để nó nghe thấy: Thằng này mà đi tu được
tao đi đầu xuống đất!
Sao lúc đó nó muốn bước xuống
xe mà không sao dám bước. Tự dưng nghe nghẹn ở cổ họng, không khóc, sao mà nước
mắt cứ ở đâu trào ra.
Kể từ ngày có ý định đi tu, nhiều
lần và rất nhiều lần nghe những câu nói tương tự như vị đại gia năm nào:
Thằng đó mà đi tu được tao cùi!
Cái thằng xanh như tàu lá chuối, ốm yếu như con
gái. Nó mà tu tác gì được...
Thời gian trôi qua. Năm năm. Rồi mười năm...nó trở
thành linh mục.
Mọi người chào đón nó, vui vẻ,
có cả những người từng đã nói những câu không nên cho nó nghe. Nhưng không hiểu
sao vừa khi nhìn thấy họ, những lời lẽ năm xưa cứ như vang vọng bên tai. Khiến
tim nó đau nhói. Nhiều khi tự nhủ, có phải mình đi tu là thật lòng muốn theo
Chúa hay chỉ là để trả lẽ cho một câu nói bâng quơ của ai đó?
Một năm làm linh mục, biết bao
nhiêu người khen cha trẻ, đẹp, giảng hay, tài giỏi...chẳng còn nghe người ta
chê bai gì nữa. Thế nhưng, dù được khen hay chê, những điều đó chẳng phải là những
thứ tận đáy lòng nó tìm kiếm.
Lời cha bố vẫn còn văng vẳng
bên tai, nghe như còn mới nguyên: Con đi tu là theo Chúa từ phòng tiệc ly đến đồi
Gô-gô-tha, theo Chúa chính là đi vác thánh giá, đi chết...Thế nên, mặc kệ những
lời khen tiếng chê, mặc kệ những lời dèm pha khinh thường, mặc kệ người ta nói
gì... Chỉ xin cho được từ bỏ mọi thứ và sẵn sàng chết đi từng ngày.
Tạ ơn Chúa vì một năm hồng
phúc trong thiên chức linh mục. Tạ ơn Chúa vì tất cả những tài năng và cả những
khiếm khuyết con đang mang. Xin cho con tiếp tục từ bỏ và tiếp tục hy sinh để
theo Chúa không chỉ là một năm, năm năm, hay mười năm mà theo cả cuộc đời...
Mặc kệ ai đó nói rằng: Thằng
đó đi tu được, tao đi đầu xuống đất...
Lm. Mar- Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS
Kỷ niệm 1 năm Linh mục 24/11/2017 – 24/11/2018
P/s: Xin cộng đoàn thương cầu nguyện cho con trong ơn gọi, để qua mỗi ngày
sống, con luôn biết thay đổi bản thân cho giống với vị mục tử nhân lành mang
tên Giê-su.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét