Truyện
ngắn
XIN
HÃY THA THỨ CHO MẸ! CON ƠI…
Rồi
Ngọc Anh cũng lấy được một người chồng tốt lành. Đời sống tương đối khá giả vì
chồng làm trong dịch vụ nhà đất. Cuộc sống của cô sang trang mới. Nhiều người
cũng them thuồng. Nhưng cưới nhau được năm năm mà vẫn chưa có con. Bác sĩ nói cô
khó có thai vì tử cung bị tổn thương, khiến trứng không làm tổ được. Chạy chữa
mãi, cuối cùng cô cũng có thai. Nhưng khi sinh con thì chẳng may đứa con bị bại
não. Bao nhiêu tiền của kiếm được chạy chữa hết để có con, giờ có con lại tiếp
tục chữa bệnh cho con. Đứa con đầu lên ba, cô tiếp tục có thai đứa thứ hai, rồi
lại sinh ra một đứa con bại não nữa. Nhiều người ác mồn ác miệng nói gia đình
con nhỏ đó chắc đời trước ăn ở thất đức nên đời này vô phúc. Vợ chồng Ngọc Anh
biết chuyện nhưng cũng cắn răng, âm thầm chịu đựng. Hai vợ chồng thường hay tự an
ủi nhau: “Thôi thì vợ chồng mình có con là vui rồi, còn con bệnh tật thì xem
như thánh giá Chúa ban, mình cũng bằng lòng vác vậy. Dù sao Chúa cũng ban cho vợ
chồng mình có sức khỏe và công việc ổn định.”
***
Hồi
mới cưới, đêm nào ngủ cô cũng nằm mơ thấy nó hiện về, cô la lớn, rồi tỉnh giấc,
mồ hôi ướt đẫm. Lẽ ra cô cố giấu chồng toàn bộ quá khứ của mình, nhưng vì những
ác mộng hằng đêm làm cô hốt hoảng tỉnh giấc. Chồng biết chuyện chẳng lành hỏi
han. Cuối cùng cô cũng chân thành kể cho chồng nghe. Anh không giận mà lại
thương yêu vợ nhiều hơn. Anh thường xuyên đưa vợ đến các bác sĩ tâm lý để tư vấn.
Nhưng 20 năm trôi qua, không một bác sĩ nào có thể giúp gì được cho cô.
***
Lại
một đêm nữa cô không ngủ được. Nỗi đau thể xác không nói nhưng nỗi đau tinh thần
ngày đêm hành hạ cô. Cô lại quyết định đến với Tòa Giải Tội như là cứu cánh cuối
cùng cho mình. Hy vọng mong manh sẽ được thoát ra khỏi những nỗi ám ảnh liên tục
hành hạ cô suốt bấy lâu nay.
Quỳ
trước Tòa Giải Tội, cô khóc thật lâu mới có thể mở lời với cha giải tội. Nhưng
dù cha khuyên bảo như thế nào thì về nhà cô vẫn cảm thấy tội mình chưa được tha.
Thật ra cô cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Nên chỉ biết khóc. Bởi cô
đã xưng đi xưng lại thứ tội này không biết bao nhiêu lần từ 20 năm về trước. Thời
cô vừa tròn mười bảy. Thời của “tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu”. Thời của tuổi xuân
vừa chớm. Cũng thời ấy mà “khôn ba năm, dại một giờ”. Cô lỡ dại với mối tình đầu.
Rồi ôm bụng bầu một mình đi tự tử vì tình đầu dang dở, người yêu cũng bặt vô âm
tín. Được cứu sống trong gang tấc, cô một mình bỏ quê lên Sài gòn làm lại cuộc
đời. Chẳng còn biết trông cậy vào ai. Chẳng còn mặt mũi nào để nhìn đời. Chẳng
còn tư cách nào để trở về nhà; để có thể trút hết mọi nỗi lòng cho cha mẹ. Bởi trước
đó, ảo mộng với mối tình đầu, chính cô đã khăng khăng quyết định ra đi khi cha
mẹ hết lời khuyên răn.
***
-
Em suy nghĩ kỹ rồi
hãy quyết định, thai đã quá lớn, 20 tuần tuổi, nếu lấy ra chắc chắn sẽ ảnh hưởng
đến việc sinh con sau này. Nguy cơ vô sinh rất cao. Hơn nữa trong quá trình lấy
thai nhi ra ngoài cũng rất nguy hiểm cho tính mạng của em, rất có thể sẽ bị băng
huyết. Em có thân nhân nào bảo lãnh không? – Lời khuyên chân thành của bác sĩ
trước khi làm phẩu thuật phá thai.
Hai
hàng nước mắt chảy dài, không cần đánh đo suy nghĩ gì nhiều, cô trả lời gọn lơ.
-
Bác sĩ cứ làm, tôi
chỉ sống một mình, mọi sự tôi chịu trách nhiệm hết.
***
-
Mẹ ơi! mẹ ơi…con
đi học đây, con chào mẹ. Nhưng mẹ ơi các bạn không cho con chơi chung, các bạn
không cho con vào lớp, các bạn nói mẹ mày giết mày rồi, mày là đứa con bị bỏ
rơi. Mẹ ơi sao mẹ lại giết con. Mẹ ơi!... Mẹ ơi…
-
Không con, mẹ
không giết con, mẹ không giết con…
-
Có mẹ đã giết
con, chính mẹ đã giết con khi con còn trong bụng mẹ. Chính mẹ đã để cho người
ta lấy kéo cắt từng phần thân thể con. Đau lắm mẹ ơi…
-
Không! Không…tha
thứ cho mẹ! con ơi…
Trong
cơn ác mộng, cô vừa lắc đầu, vừa lắc tay rồi chợt bừng tỉnh giấc. Lại mơ. Hai
hàng nước mắt tràn trề, mồ hôi trên trán ướt mèn, cô mở mắt, chộp lấy hộp thuốc
an thần rồi vội vàng uống vài viên như một thói quen từ bao nhiêu năm nay. Kể từ
ngày đó, ngày mà cô quyết định bỏ đi đứa con đã gần 5 tháng tượng hình trong bụng,
đêm nào cũng vậy, cô cũng mơ thấy con. Lúc đầu thì thấy nó khóc eo eo vì khát sữa.
Được vài tháng, lại mơ thấy nó bò xung quanh người cô. Được giáp năm thấy nó tập
đi được vài bước. Rồi lại mơ thấy nó biết nói mẹ, mẹ…. Cô vẫn nhớ như in câu đầu
tiên nó nói được hoàn chỉnh là một câu hỏi, một câu hỏi mà làm cô tan nát cõi
lòng suốt 20 năm trường, cùng với ánh mắt như muốn nuốt trọn lấy cô: “Mẹ ơi! Tại
sao mẹ lại giết con?”. Rồi cứ thế, những giấc mơ như thật như ảo cứ chập chờn
trong tâm trí. Nỗi dày xé nội tâm làm cô đau đớn gấp trăm ngàn lần. Cứ sau mỗi
khi thấy con, câu cuối cùng làm cô tỉnh giấc lại là câu hỏi: “Mẹ ơi! Tại sao mẹ
lại giết con.”
***
Nhiều
người biết chuyện khuyên chị đi cầu nguyện Lòng Thương Xót, hy vọng sẽ hết. Có
người còn khuyên chị nên đọc kinh cầu nguyện và xin lễ cho con, rồi lấy nước
phép rảy chung quanh nhà…Tất cả ai khuyên gì chị cũng nghe, nhưng dường như chưa
bao giờ thấy con thôi hết hỏi chị mỗi khi đêm về: “Mẹ ơi! Tại sao mẹ lại giết
con?”
***
Chiều
nay lễ tan, chị lại đến với Tòa Giải Tội, chỉ mong sao được ơn tha thứ.
-
Thưa cha, con đã
xưng tội này rất nhiều lần, trong suốt 20 năm qua, nhưng con vẫn không nhận thấy
mình được tha thứ. Con đã phá thai, giết bỏ đứa con của con khi con mười bảy tuổi.
Xin cha thay mặt Chúa tha thứ cho con – Chị khóc một hồi mới có thể mở lời với
cha giải tội.
-
Con thân mến, cha
hiểu và thông cảm cho nỗi thống khổ mà con đã phải chịu đựng trong suốt 20 năm
qua. Phải nói rằng chính vì một lần lầm lỡ mà con phải sống trong sự dằn vặt bản
thân, sống trong đau khổ bế tắc mà không biết phải mà cách nào để đền bù. Nếu
con đã thật lòng ăn năn thống hối, và đã đi xưng tội thì con đã được Chúa tha
thứ rồi. Giờ tội của con đã được Chúa tha, nhưng chính bản thân con lại không
thể tha thứ cho mình. Chính vì điều đó mà con cứ dằn vặt mãi. Con phải cho mình
cơ hội và làm lại từ đầu. Nếu con cứ đi xưng tội mãi thì con lại phạm tội không
tin vào sự tha thứ và Lòng Thương Xót của Chúa. Để làm việc đền tội, con ngồi
thinh lặng trước Chúa Giê-su Thánh Thể, để suy niệm về tình yêu và Lòng Thương
Xót của Chúa, vì chỉ có Chúa Thánh Thể mới có thể chữa lành những vết thương
trong lòng con mà thôi…
Rời
khỏi Tòa Giải Tội, nhẹ nhàng bước vào nhà nguyện, quỳ xuống nhìn vào Hào Quang
Thánh Thể, dưới ánh nến mờ ảo lung linh, hai hàng nước mắt chảy ra, cô khóc như
chưa bao giờ được khóc. Cô nghẹn ngào thì thầm với Chúa và như nói với chính
mình: “Lạy Chúa, ước gì thời gian quay trở lại, để con không bỏ con của con.
Nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật, xin Chúa tha thứ cho lỗi lầm của con. Xin
Chúa tha thứ, xin tha thứ Chúa ơi…”
Bông đâu đứa con xuất hiện trước mặt cô, nó đã lớn, nó cao ngồng,
gương mặt đẹp trai, nhưng anh mắt như muốn nuốt trọn cô, nó lại hỏi: “Mẹ ơi! Tại
sao mẹ lại giết con? Nếu như cách đây 20 năm mẹ không giết con thì bây giờ con
có một cuộc sống tươi đẹp, con có vợ, rồi có con, rồi mẹ sẽ có cháu. Vậy Tại
sao mẹ lại giết con? Nói xong nó bước đến đặt hai tay lên vai chị rồi lại hỏi lớn: Tại sao mẹ
lại giết con? Tại sao mẹ lại giết con?...
-
Không! Không! Mẹ
xin lỗi con, mẹ biết lỗi của mình rồi, tha lỗi cho mẹ, con ơi…không…không…
***
Nè
cô, dậy…dậy! Cô làm gì mà la dữ vậy - Tiếng gọi của người ngồi kế bên làm Ngọc
Anh tỉnh giấc. Trong khi ngồi chờ đến phiên mình, cô đã thiếp đi lúc nào không
hay… Đang bần thần thì nghe tiếng loa vang lên.
-
Xin mời thai phụ
Nguyễn Ngọc Anh vô phòng…
-
Xin mời thai phụ
Nguyễn Ngọc Anh vô phòng khám! …Xin nhắc lại thai phụ Nguyễn Ngọc Anh có ở đây
không mời vô phòng khám…
Bỗng
cô đứng phất dậy, chạy vội ra khỏi phòng khám, như ma đuổi, vừa chay vừa ôm bụng,
rồi nói: “Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con. Mẹ không bỏ con đâu, không bao giờ mẹ
bỏ con…”
Cô
chạy đi để lại sau lưng của cái nhìn ngơ ngác của hơn chục cô gái khác đang ngồi
chờ đến lượt mình.
Bầu
trời hôm nay trong xanh lạ thường…hình như có gió…
Lm. Mar - Aug Bùi Văn Hồng Phúc, Dòng Thánh Thể (SSS)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét