Thứ Năm, 22 tháng 11, 2018

Truyện ngắn NGÔI NHÀ MỚI CỦA BA MÁ


Truyện ngắn

NGÔI NHÀ MỚI CỦA BA MÁ
--------------------------------------------------------

        Nhà tôi nghèo.

Chỉ có một cái buồng nhỏ cho má ngủ. Nhà trên thì mỗi đêm ba trải chiếu ra ngả lưng. Phía sau là cái bếp củi, mạng nhện bồ hóng đóng đen thui, lụp xụp, ngột ngạt. Chái bếp được chống bằng hai cây tầm vông cũ kỹ, đen xì. Xa xa phía góc vườn là vài bụi chuối hột, cây măng cầu ta ra trái chưa mở mắt, mấy con gà con đang mổ thọc...

        Nơi ấy là cả tuổi thơ tôi. Và cũng từ nơi ấy tôi ra đi.

       
        Đi tu bao nhiêu năm, tôi ít khi về nhà, hoặc nếu có về thì chỉ năm ba phút rồi lại đi. Thỉnh thoảng về thăm ba má, tôi rủ theo mấy anh em chung Dòng về chơi, nhiều khi không có ghế để ngồi, không đủ ly để uống...

Từ ngày xa gia đình, một năm, năm năm, rồi mười năm chưa một lần tôi về nhà để ngủ lại với ba má, dù chỉ là một đêm.

        Năm đó, ba quyết định bán miếng đất chỗ bụi chuối và cây măng cầu để lo cho đứa em gái đi Mỹ, với hy vọng sau này nó có điều kiện lo cho ba má khi về già. Và ước mơ đó của ba má thành hiện thực. Đứa em gái đã định cư luôn bên đó.
       
        Ba má vui hơn sau khi đứa em gái ổn định cuộc sống mới, có gia đình, rồi rước ba má qua bển du lịch một chuyến. Ba má đi biền biệt sáu tháng trời, không tin tức. Nhà lạnh tanh, không bóng người. Mạng nhện bồ hóng cứ vậy mà đua nhau giăng mắc tứ phía. Chái bếp xập xệ, chông chênh. Đàn gà con bị chó cắt chết hết... Nhiều lần tạt về thăm nhà, ngó trước sau không thấy bóng dáng của ba má, lòng bỗng giận ba má. Nghĩ bụng chắc ba má thích sống sang giàu, thích ở bên Mỹ luôn rồi...

        Sáu tháng sau ba má về. Tuần kế tiếp, ba giở nhà cũ, gọi thợ đến xây nhà mới.

        Rồi tôi lại có dịp về thăm nhà. Ngạc nhiên vô cùng khi không còn thấy căn nhà cũ nát nữa, thay vào đó là một ngôi nhà xây mới khang trang. Ba má vui vì có nhà mới, lại càng vui khi có con trai về thăm.

        Trên đường trở về nhà Dòng, lòng bỗng giận ba má kinh khủng. Ba má xây nhà mà không hề hỏi ý kiến của con. Dù sao con cũng là dân chuyên xây dựng. Con giúp cho biết bao nhiêu công trình này nọ ở Dòng... Trách ba sao không hỏi con một tiếng, để đừng chia phòng ra nhiều quá, nhà có ai đâu mà làm nhiều phòng... Trách ba sao làm phòng khách gì mà rộng thênh thang, nhưng lại trống rỗng không có đến một bộ bàn ghế...
       
        Kỷ niệm 50 năm ngày cưới của ba má, tranh đấu tư tưởng mãi tôi mới quyết định về nhà ngủ một đêm. Đêm đó, tôi trải chiếu ở phòng khách ngủ, sát vách tường phòng của ba má.

        Đang lơ mơ, khó ngủ vì mùi sơn mới, tôi nghe ba thủ thỉ với má: Má mày ơi! Mấy tháng nay ở bên Mỹ, anh ráng đi làm dù có những ngày trời lạnh buốt, thấu đến xương, nhưng anh vẫn cố gắng, anh muốn có tiền để xây lại cái nhà. Má mày cứ trách anh sao xây nhà to thế. Anh xây nhà mới, với nhiều phòng đặng cho con nó về, nó có phòng riêng, có chỗ mà ngủ. Chứ bao nhiêu năm nay nó muốn về mà cũng không có chỗ. Anh làm làm cái phòng khách thật rộng để các thầy, các cha có về thì mình có chỗ mà tiếp...

        Giữa màn đêm dày đặc, nghe những câu thủ thỉ của ba má mà sao nước mắt tôi cứ chảy dài, mặn đắng.

        Ba má ơi! Ba má có biết rằng con không về nhà không phải vì không ba, không nhớ má; con không về càng không phải vì nhà mình nghèo. Con không về vì con sợ rằng nếu ngủ ở nhà một đêm, lỡ may phát hiện mái tóc bạc và những nếp nhăn trên trán ba; lỡ may nhìn thấy má bước thấp bước cao vì tai biến, ráng đẩy cái xe lăn đi nấu cơm cho con; con kìm lòng không nổi. Sợ rằng nhìn thấy ba má, trách nhiệm và bổn phận của một đứa con trai duy nhất trỗi dậy, con lại đổi ý, từ bỏ đời tu mà lỗi hẹn lời khấn hứa trung thành theo Chúa.  

Không phải con không thương ba nhớ má, nhưng chỉ những kẻ đã lỡ ăn cơm nhà Chúa rồi, mới hiểu được câu nói: “Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết!” thấm thía đến mức nào ba má ơi...
       
        Lm. Mar – Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS

       
         

Thứ Ba, 20 tháng 11, 2018

Tùy bút MẶC KỆ NGƯỜI TA NÓI GÌ...


Nhiều khi tự hỏi lòng: Có phải mình đi tu là thật lòng muốn theo Chúa hay chỉ là để trả lẽ cho một câu nói bâng quơ nào đó?


Tùy bút
MẶC KỆ NGƯỜI TA NÓI GÌ...


        Còn nhớ như in, ngày đó khi nhận tin được vào nhà tập, nó vui mừng báo cho cha bố hay. Ngài phấn khởi, nói sẽ may tặng nó một chiếc áo dòng làm kỷ niệm.

        Hôm đó là ngày cha bố nó có dịp phải bay ra miền Bắc để giảng tĩnh tâm; cũng gần đến ngày kỷ niệm 45 năm thụ phong linh mục ngài, nên có người tặng cho ngài cái áo lễ mới. Ngài nói con đi với bố, bố may áo lễ, còn con may áo dòng. Tiện thể, xe sẽ chở bố ra sân bay luôn.

Một đại gia có máu mặt ở giáo xứ sẵn sàng chở cha bố và nó đi. Cùng đi với chung có một quý bà đại gia khác.

        Khi đến nơi may áo, nó chưng hửng vì các xơ chỉ may áo lễ, không may áo dòng. Cha bố nói thôi để dịp khác bố may cho con.

        Đang trên đường đưa cha bố ra sân bay, đến ngã tư, bỗng đâu mọi người nghe hô: Cướp! Cướp!... Bất chợt, tên cướp chạy xe honda phóng như bay, lao thẳng vào đầu xe, nghe cái rầm, rồi ngã lăn ra đất...Mọi người tụm lại, bắt tên cướp, giao cho công an. Xe nó cũng bị công an giữ lại, lập biên bản điều tra.

        Ba bốn tiếng đồng hồ trôi qua mà công an vẫn chưa giải quyết xong. Nên cha bố đã đón taxi ra sân bay cho kịp giờ. Mãi hơn bảy giờ tối, mọi người mới được ra về cùng với chiếc xe móp đầu, rớt biển số.

        Đang trên đường về, xe lại bị công an giao thông thổi vì không có biển số. Sau khi trình bày với công an, mọi người được cho đi. Anh tài xế, cũng là con trai của bà đại gia vừa lên xe thì bà nói rõ to: Tại có thằng Phúc đi nên mới xui như vậy! Rồi quay qua nói nhỏ với người bên cạnh nhưng cũng muốn cố tình để nó nghe thấy: Thằng này mà đi tu được tao đi đầu xuống đất!
       
        Sao lúc đó nó muốn bước xuống xe mà không sao dám bước. Tự dưng nghe nghẹn ở cổ họng, không khóc, sao mà nước mắt cứ ở đâu trào ra.

        Kể từ ngày có ý định đi tu, nhiều lần và rất nhiều lần nghe những câu nói tương tự như vị đại gia năm nào:
Thằng đó mà đi tu được tao cùi!
Cái thằng xanh như tàu lá chuối, ốm yếu như con gái. Nó mà tu tác gì được...

Thời gian trôi qua. Năm năm. Rồi mười năm...nó trở thành linh mục.
        Mọi người chào đón nó, vui vẻ, có cả những người từng đã nói những câu không nên cho nó nghe. Nhưng không hiểu sao vừa khi nhìn thấy họ, những lời lẽ năm xưa cứ như vang vọng bên tai. Khiến tim nó đau nhói. Nhiều khi tự nhủ, có phải mình đi tu là thật lòng muốn theo Chúa hay chỉ là để trả lẽ cho một câu nói bâng quơ của ai đó?

        Một năm làm linh mục, biết bao nhiêu người khen cha trẻ, đẹp, giảng hay, tài giỏi...chẳng còn nghe người ta chê bai gì nữa. Thế nhưng, dù được khen hay chê, những điều đó chẳng phải là những thứ tận đáy lòng nó tìm kiếm.

        Lời cha bố vẫn còn văng vẳng bên tai, nghe như còn mới nguyên: Con đi tu là theo Chúa từ phòng tiệc ly đến đồi Gô-gô-tha, theo Chúa chính là đi vác thánh giá, đi chết...Thế nên, mặc kệ những lời khen tiếng chê, mặc kệ những lời dèm pha khinh thường, mặc kệ người ta nói gì... Chỉ xin cho được từ bỏ mọi thứ và sẵn sàng chết đi từng ngày.

        Tạ ơn Chúa vì một năm hồng phúc trong thiên chức linh mục. Tạ ơn Chúa vì tất cả những tài năng và cả những khiếm khuyết con đang mang. Xin cho con tiếp tục từ bỏ và tiếp tục hy sinh để theo Chúa không chỉ là một năm, năm năm, hay mười năm mà theo cả cuộc đời...
        Mặc kệ ai đó nói rằng: Thằng đó đi tu được, tao đi đầu xuống đất...

Lm. Mar- Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS

Kỷ niệm 1 năm Linh mục 24/11/2017 – 24/11/2018
P/s: Xin cộng đoàn thương cầu nguyện cho con trong ơn gọi, để qua mỗi ngày sống, con luôn biết thay đổi bản thân cho giống với vị mục tử nhân lành mang tên Giê-su.