Tùy bút
ÔI TRÁI TIM CHỈ BIẾT YÊU NGƯỜI
P/s: Viết để dành tặng cho những
ai đang muốn sống đời dâng hiến.
Trời se lạnh. Mưa phùn lất phất.
Gió len qua cửa rít lên. Nghe như tiếng cười của em. Bất chợt! Bóng dáng em ùa
về trong tâm trí tôi.
Chẳng biết từ khi nào em đã
là một phần trong tôi.
***
Không thể nhớ khi nào và ở
đâu chúng tôi lại đến với nhau, rồi yêu nhau…Chỉ nhớ những ngày ấy, mỗi khi
chúng tôi ở bên nhau, dường như thiên đàng chẳng ở đâu xa. Ở ngay đây, trong
ánh mắt sâu thẳm, trong nụ cười của em.
Và chúng tôi đã có những ngày
bình yên, hạnh phúc nhất.
***
Thế nhưng một khi biết vui,
là khi trái tim thấm thêm nỗi buồn…
Và rồi chúng tôi chia tay
nhau từ những ngày bình yên và hạnh phúc đó.
Cũng vào một buổi chiều trời
mưa phùn. Tiễn tôi ra đi, em cố níu giòng lệ trong khóe mắt. Tôi bước đi, đầu
không ngoảnh lại, dằn lòng mình hãy quên em đi.
***
Thời gian trôi qua, tôi lao
mình vào học tập và cầu nguyện, lao mình vào chương trình tu luyện gian khổ,
lao mình để bỏ lại một thời yêu thương mộng tưởng… lao mình để sống với ước vọng
tưởng chừng mong manh nhưng bao la rộng lớn hơn cả tình cảm của tôi và em.
Để rồi cố tình đánh rơi từng
mảng quá khứ, cố tình bỏ quên lối nhỏ nơi em chờ tôi, cố tình giết chết bóng
dáng nhỏ bé ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy.
***
Cuối cùng ước vọng của tôi
cũng trở thành hiện thực, tôi đã trở thành linh mục. Nhưng có lẽ hình ảnh của
em sẽ không bao nhờ xóa nhòa trong ký ức của tôi. Để rồi như chiều nay, chỉ một
chút se lạnh, một chút mưa phùng phảng phất, một chút gió cũng đủ mang hình ảnh
em trở về. Làm sóng sánh nụ cưới, xốn xang lồng ngực. Chợt như nghe tiếng thì
thầm của em bên tai. Chợt như sống lại thủa mới yêu. Nồng nàn nhưng da diết, rồi
xa mãi, xa mãi.
Chúng tôi lạc mất nhau giữa
những giấc mơ còn dang dở, giữa những hoài bão cao siêu mà cả hai nghĩ rằng
chúng còn quan trọng và vĩ đại hơn tình yêu nhỏ bé của chúng tôi.
***
Nhiều người hỏi rằng cha có
bao giờ yêu chưa? Tôi trả lời không những yêu mà còn yêu nhiều, yêu tha thiết,
yêu nồng cháy, đã yêu, đang yêu và mãi yêu. Đã mang trong mình con tim của phận
người, ai mà chẳng biết yêu. Bởi trời ban trái tim, để yêu, yêu mãi không bao
giờ ngừng. Vì tim sẽ đứng khi yêu chẳng
còn. Ôi trái tim chỉ biết yêu người!
***
Nhưng có lẽ tình yêu của tôi
hay của bất kỳ thằng đàn ông nào đã lỡ bị đánh động bởi thứ tình yêu mang tên
Giê-su đều mau chóng nhận ra rằng tình yêu đó không thể giới hạn nơi bất kỳ một
bóng dáng nào nữa.
Vẫn biết là thế, và cho dầu
quyết tâm khấn hứa dành trọn tâm hồn và thân xác này cho một mình Thiên Chúa,
nhưng tôi vẫn chỉ là con người, vẫn muốn yêu và được yêu, vẫn có những thổn thức
của con tim…
***
Thế nhưng càng đắm mình trong
Chúa, nhất là để linh hồn và thân xác mình chìm ngập trong Thánh Thể Chúa, tôi
càng nhận ra rằng, không có thứ tình yêu trần thế nào có thể khỏa lấp được lòng
tham của con người, không có thứ tình yêu đôi lứa nào có thể đưa tôi đến được bến
bờ của hạnh phúc…, ngoại trừ tình yêu của Chúa Giê-su nơi Bí Tích Thánh Thể.
***
Thế nên, chiều nay bỗng nhớ đến
em. Nhưng dường như tôi quên mất bóng dáng em rồi, quên mất gương mặt và ánh mắt
em rồi…, quên rồi cảm xúc lâng lâng khi kề cận bên em, quên rồi quá khứ của
tình yêu ban đầu…
***
Em ra đi mãi thật rồi, hòa
vào dòng người, lẫn vào tất cả các khuôn mặt, nhập nhòa trong nhiều bòng dáng.
Để rồi mỗi khi thi hành mục vụ, tiếp xúc với bất cứ ai, già hay trẻ, trai hay
gái…tôi luôn nhận ra đó chính là em. Để rồi lao tới, ôm lấy những khổ đau buồn
vui của muôn người. Để rồi con tim này hòa với con tim của Giê-su. Để rồi cứ mãi
thổn thức. Để rồi con tim ấy dường như không còn đập cho chính mình nữa mà cho
bất kỳ một ai mà Chúa đã gửi đến cho tôi.
***
Cám ơn em, vì đã cho tôi biết
thế nào yêu và được yêu. Khởi đi từ tình yêu của em và chỉ dành cho em mà tôi
đã học được thế nào là tình yêu đích thực. Một thứ tình yêu không giới hạn ở
hai người nhưng mở ra cho muôn người.
Vì thế, chiều nay bỗng nhớ
em, nhưng…
Dẫu có nuối tiếc cũng đã xa
nhau,
Nên cầu mong đời nhau sẽ được
bình an,
Dù vẫn nhớ thương nhau, vẫn
ngóng trông nhau suốt đời.
Dẫu có nhức nhối rét mướt con
tim nhưng đời ta tựa như chiếc lá mà thôi.
Đời đưa ta nổi trôi, định mệnh
không đổi thay em hỡi!
Lm. Mar Aug Bùi Văn Hồng
Phúc, SSS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét