Thứ Ba, 15 tháng 5, 2018

Truyện ngắn ĐỜI TU XUẤT

Truyện ngắn

ĐỜI TU XUẤT


        Ôm xác con vào lòng, hắn cố nuốt nước mắt vào tim. Đứa con, lẽ sống của hắn, tuy ngày xưa hắn từng muốn bỏ nó để giữ thể diện, nay cũng đã không còn. Tình yêu tan vỡ từ ngày vợ hắn bỏ ra đi, đến giờ lẽ sống cũng không còn, hắn không còn thiết tha gì cuộc sống này nữa. Ngước mắt lên Thánh Giá, hắn tự hỏi: Chẳng lẽ cái giá phải trả cho những sai lầm lại quá đắt vậy sao? Chẳng lẽ đời những kẻ tu xuất lại tệ hại vậy sao?

***
        35 tuổi tự nhiên hắn muốn đi tu. Nghĩ cũng lạ. Mà người ta nói tu đâu phải dễ. Không phải ai đi tu cũng được bởi Chúa gọi thì nhiều mà chọn lại ít. Biết thế nhưng hắn vẫn cứ cố gắng và nỗ lực. Mãi đến khi tìm hiểu đến  Hội Dòng thứ ba thì hắn mới được nhận. Hai Hội Dòng trước không nhận hắn bởi đơn giản “cây già thì khó uốn”. Hắn không nản chí, và đã thành công. Giờ cũng đã là thầy Sáu chứ chẳng chơi. Năm sau được người ta gọi bằng “cụ” rồi, hắn tự nghĩ thế rồi cười thầm.

***
        Lãnh chức phó tế được dăm ba tháng thì hắn gặp phải một xì-can-đan quá lớn. Trong một phút không kìm chế được bản thân trước lời mời gọi của người tình cũ, hắn đã sa ngã. Và kết quả là thai nhi đã được tám tuần tuổi. Trong lúc bế tắc, và thiếu cầu nguyện hắn tiếp tục phạm sai lầm lớn hơn khi đề nghị người tình phá thai. Người tình không chấp nhận…Sự việc vở lở, hắn bị trục xuất khỏi đời tu vì liên quan trực tiếp đến việc phá thai dù không thành. Hắn hồi tục như một kẻ thất bại.

***
Hắn cưới vợ khi cả hai đã quá tứ tuần. Thật ra cũng chẳng có cưới hỏi gì vì cả hai bên gia đình chẳng ai ủng hộ cho vợ chồng hắn. Một ông thầy tu xuất, lại đi lấy một người đàn bà lỡ thời cũng chẳng có gì hay ho. Hắn luôn phải sống trong cảnh chế giễu, có khi khinh thường ra mặt của dòng họ và hàng xóm. Thế nên, hắn dắt vợ ôm con đến một nơi không ai biết sự thật về hắn để sống.

***
        Nhiều người nói hắn đã ăn cơm nhà Chúa mà còn tu xuất thế nào Chúa cũng phạt. Mà chính hắn cũng nghĩ như vậy. Bởi đứa con hắn sinh ra không bình thường như bao trẻ khác. Nó bị bại não. Dù bác sĩ nhấn mạnh rằng do cả hai đã quá tuổi sinh sản, nhưng nhiều người và cả hắn vẫn cho rằng đó là do Chúa phạt. Cũng vì thế mà đời sống vợ chồng lúc nào cũng lục đục, tranh cãi.

***
Hơn bốn chục tuổi mà phải làm lại tất cả từ đầu, hắn không biết phải làm gì để có thể kiếm ra tiền nuôi vợ con, dù trước kia hắn đã tốt nghiệp kỹ sư xây dựng. Giờ ngay đến việc xin đi phụ hồ cũng không được nhận vì sức khỏe kém. Nào là tiền phòng trọ, nào là tiền thuốc chạy chữa cho con, nào là thuốc chữa bệnh viêm gan siêu vi B cho hắn, còn tiền cơm gạo, điện nước… đổ hết lên đầu một mình vợ hắn. Sự sĩ diện của một thằng đàn ông luôn làm cho hắn khắc khẩu với vợ. Hắn bắt đầu uống rượu, và rồi chìm đắm trong những con say để quên đi tất cả. Người đàn bà vì không chịu nổi cảnh khổ cực trần gian và “hình phạt dành cho những kẻ tu xuất” nên đã bỏ nhà ra đi theo tình yêu mới. Để lại hắn với đứa con bại não.

***
        Hận vợ phụ tình, hận đời bạc bẽo, hận Chúa đã trừng phạt, hắn lại uống và say. Đứa con không có mẹ bên cạnh, lại không được cha chăm sóc nên đã khép mi ra đi giữa một đêm mưa, khi hắn vẫn còn chìm trong con say. Sáng hôm sau khi cơn say đã qua đi cũng là lúc hắn phát hiện ra lẽ sống của hắn cũng đã được Chúa gọi về, hắn quỳ xuống, chỉ biết nhìn lên Thánh Giá. Hắn đấm ngực: “Lạy Chúa, Chúa trừng phạt con đi, Chúa giết con đi, Chúa để con sống làm chi nữa...giờ này khi con bước vào đường cùng như thế này thì Chúa hả hê lắm phải không…?

***
-        Giờ người đó làm sao rồi má? – Trường hỏi mẹ.
-        Gia đình của ổng đưa về, giờ đang ở nhà nhưng như người mất trí lúc tỉnh lúc mê. Siêng đi lễ lắm, lúc nào cũng có quyển Kinh thánh trên tay. Có mấy lần đi lễ, nhiều khi cha đang giảng còn chạy lên đòi giảng thay cha nữa…
Con thấy rồi đó, má nói rồi, con đi tu má ba không cản, nhưng đi tu khó lắm, mà đã đi tu mà còn xuất tu thì thế nào Chúa cũng phạt cho, rồi khùng khùng điên điên như thằng cha đó. Con liệu mà tu cho đàng hoàng.
-        Dạ! con biết rồi. - Trường gật gù.

***
Sáng hôm sau, Trường vác ba lô lên vai chào ba mẹ ra đi. Nó tự nghĩ, Chúa đã gọi thì cứ đi thôi, chứ Chúa không chọn thì biết sao được,… biết đâu mình sẽ được chọn thì sao?

Không quay mặt lại, nhưng Trường biết mẹ đang lau nước mắt.

Lm. Mar – Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS
       


Thứ Hai, 14 tháng 5, 2018

LỜI MỜI GỌI NÊN THÁNH TRƯỚC SỰ DỮ

LỜI MỜI GỌI NÊN THÁNH TRƯỚC SỰ DỮ


        Trong bất kỳ giai đoạn lịch sử của nhân loại cũng có những sự dữ, bất công, bạo lực, cái chết…luôn rình rập đe dọa, hãm hại con người. Ai cũng được mời gọi đứng lên chống lại cái xấu sự dối trá, cái chết bằng sự thật và sự sống của Thiên Chúa. Nhưng dường như sự dữ ngày càng lan rộng và bành trướng, nhất là khi chúng ta đang sống dưới một chế độ chính trị vô thần hiện nay.

1. KHỞI ĐI TỪ SỰ TỰ DO

Tự do là hồng ân cao cả mà Chúa đã ban cho loài người. Nhờ tự do mà con người biết chọn lựa những gì là tốt đẹp giữa những cái xấu. Thật vậy, nếu Chúa ban cho chúng ta tự do, và Chúa lại ban cho ta hai tờ giấy trắng giống nhau. Chúng ta sử dụng tự do và chọn lựa một trong hai, thì khi đó tự do trở nên vô ích bởi chọn tờ giấy nào cũng trắng như nhau. Tuy nhiên, nếu có một tờ trắng và một tờ đen, thì khi đó, tự do mới có ý nghĩa. Như vậy, sẽ dễ hiểu cho chúng ta, khi ngay từ đầu khởi nguyên, nguyên tổ của chúng ta đã sử dụng tự do sai lầm khi chọn lựa tờ giấy đen, nghĩa là nghe theo sự dữ mà xa rời Thiên Chúa. Chính vì thế, con người đã phải đau khổ và phải chết, hay nói cách khác, sự dữ đã làm chủ con người. Thế nhưng, Thiên Chúa nhân lành không bỏ rơi con người. Ngài dùng chính Con của mình để chuộc tội nhân loại, qua đó mọi người ở mọi thời và mọi nơi được mời gọi trưởng thành mỗi ngày trong sự tự do mà Chúa ban tặng.

2. VẤN ĐỀ SỰ DỮ

“Tại sao Chúa tốt lành lại để cho sự dữ lan tràn?” là cầu hỏi của mọi thời đại con người; và dường như nó chưa bao giờ có câu trả lời thỏa đáng. Tuy vậy, giả sử không có sự dữ thì tự do của chúng ta cũng không có giá trị vì chúng ta không có chọn lựa nào khác ngoài Thiên Chúa. Chính vì sự dữ luôn tồn tại buộc con người phải luôn ý thức tự do của mình mà chọn lựa Thiên Chúa thay vì sai lầm như tổ tiên xưa.

3. NÊN THÁNH TRƯỚC SỰ DỮ

Sự dữ tự nó là xấu tự bản chất, nhưng Thiên Chúa là Đấng toàn năng, Đấng có thể làm cho mọi sự đều sinh ích dành cho những ai có lòng yêu mến Người (x.Rm 8, 28). Thế nên, cho dù sự dữ vẫn tồn tại, thì nó trở thành một cơ hội để chúng ta nên thánh bằng cách biết sử dụng tự do của mình mà chọn lựa sự thật và sự sống của Thiên Chúa. Sự chọn lựa này được thể hiện qua lối sống của chúng ta. Đó là lối sống bác ái, yêu thương, hủy mình đi vì người khác.

4. NHẬN RA CHÂN TƯỚNG CỦA SỰ DỮ TRONG ĐỜI SỐNG

Ngày nay, giữa một thế giới công nghệ thông tin phát triển tột bậc. Hằng ngày, mỗi khi lên mạng, chúng ta nghe, đọc biết bao nhiêu là tin tức, lan tràn. Chúng làm cho chúng ta bối rối,  nhiều người, nhất là giới trẻ không phân định được đâu là xấu, đâu là tốt, đâu là thật, đâu là giả, chính vì thế đã có những chọn lựa sai lầm vì bị sự giả dối đánh lừa.
Ma quỷ khôn ngoan hơn chúng ta rất nhiều. Chính vì thế nhiều người vì thiếu hiểu biết, thiếu óc phán đoán, thiếu sự khôn ngoan nên đã để cho ma quỷ điều khiển, biến chúng ta thành công cụ của chúng.
Nếu ma quỷ lừa gạt chúng ta bằng sự dối trá của nó, thì tự sức mình chúng ta không thể vượt qua. Chỉ có sức mạnh của Thiên Chúa mới có thể. Chính vì thế, thay vì chúng ta tự mình ra sức chống trả lại thì nên tìm sức mạnh của Thiên Chúa, bởi chỉ có sức mạnh của Thiên Chúa mới có thể tẩy trừ ma quỷ và sự dữ.

5. MỘT VÀI VẤN ĐỀ NÓNG

Thời gian gần đây, nhiều bạn trẻ truyền nhau trên mạng lên án một nhóm người có tên Hội Thánh Chúa Trời Mẹ; vụ án Đất Mến Thánh Giá Thủ Thiêm, hoặc sự kiện Sơn Tùng, sự kiện ấu dâm…rồi ghép các sự kiện lại cho rằng có một thế lực nào phía sau điều khiển, chia rẽ tôn giáo…Nhiều bạn trẻ còn bức xúc lên án, chỉ trích Giáo Mục đoàn tại sao lại im lặng…Vài ngày đây, mọi người lại chia sẻ Tin vui vì đất Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm không nằm trong khu quy hoạch…và rồi vui mừng, tạ ơn Chúa. Nhưng một câu hỏi hết sức đơn giản đặt ra cho chúng ta: Còn những người dân ở Thủ Thiêm thì sao? Còn các nhà Chùa ở đó thì sao?...không chỉ ở Thủ Thiêm, còn biết bao nhiêu dân oan trên khắp đất nước thì sao…?
Sự dữ và các thế lực thù địch do ma quỷ cầm đầu hết sức ranh ma và quỷ quyệt hơn chúng ta nhiều. Chúng ta sẽ không bao giờ chống lại được khi mà chỉ cảm tính, thiếu phán đoán, thiếu suy tư khi chia sẻ hoặc bức xúc trước một vấn đề nổi cộm nào đó.
Mỗi người chúng ta luôn được mời gọi chống lại cái xấu, sự dữ bằng lối sống, bằng việc lên tiếng, bằng những bài viết, nhưng đừng bao giờ quên rằng chúng ta có một thứ vũ khí quan trọng nhất mà dường như ít người trong chúng ta nhớ đến đó là LỜI CẦU NGUYỆN và SỰ HY SINH (x. Mc 9,28). Chỉ có lời cầu nguyện và sự hy sinh mới có thể đầy lùi cái ác và sự xấu, bởi đơn giản, “không có Thầy, anh em không làm gì được” (x. Ga 15,5).

Vì vậy, chúng ta cứ lên án, chúng ta cứ chia sẻ, chúng ta cứ chỉ trích cái xấu, sự dữ bằng những chính kiến của chúng ta, nhưng đừng quên cầu nguyện và hy sinh. Vì chỉ có cầu nguyện và hy sinh chúng ta mới có con mắt tinh tường để nhận ra đâu là sự thật và sự sống giữa một đất nước lấy chủ thuyết vô thần và sự dối trá làm đầu.

TÓM KẾT

Nói tóm lại, sự dữ chưa bao giờ chịu thất bại, và luôn chờ đợi thời cơ (x. Lc 4, 13), nhất là chúng ta đang sống trong một đất nước mà chủ thuyết vô thần làm bá chủ; chủ trương lãnh đạo đất nước dựa vào chủ thuyết vốn bị coi là quái thai của thời đại. Chắc chắn, hơn bao giờ hết, mỗi chúng ta được mời gọi nên thánh trước sự dữ. Nên thánh đơn giản bằng cách xác định lại căn tính của mình. Chúng ta là con cái ánh sáng, cần phải biết sử dụng sự tự do của mình mà chọn lựa ánh sáng thay vì bóng tối như nguyên tổ. Chọn lựa ánh sáng không chỉ bằng một vài câu chia sẻ trên mạng xã hội, hay bức xúc chửi rủa ai đó, nhưng hãy làm cho đời sống của chúng ta trở nên nguồn sáng, chiếu soi mọi ngõ ngách mà bóng tối đang bao trùm (x. Ga 8, 12). Có như thế chúng ta mới có thể đẩy lùi nền văn minh bóng tối và sự chết đang bao trùm tất cả chúng ta.

Lm. Mar – Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2018

Truyện ngắn CHUYỆN MỘT ƠN GỌI

Truyện ngắn

CHUYỆN MỘT ƠN GỌI

        Hậu sinh ra từ mối tình “rổ rá cạp lại” của cha mẹ. Không biết họ có yêu nhau hay chỉ là cùng chung hoàn cảnh nên cảm thông và kết chặt với nhau như chưa từng có một người nào đó đã đi qua cuộc đời mình.

***
Đời sống của hắn là một chuỗi ngày chứng kiến những trận đụng độ, cãi nhau như cơm bữa giữa ba và mẹ, giữa cha dượng và các con riêng của vợ, giữa con chung và con riêng. Người đời nói chẳng sai: “cái duyên cái số nó vồ lấy nhau”, cha mẹ Hậu dù cãi nhau như thế nhưng dường như họ không bao giờ có ý chia tay nhau như mối tình trước đây của hai người. Hơn ai hết, họ hiểu thấu thế nào là đau khổ khi chia ly. Thế nên, dù cuộc sống có thế nào đi nữa thì họ vẫn cứ gắn chặt với nhau như mang nợ từ kiếp trước.

***
Cha hắn, một người đàn ông nghiện rượu. Trước khi về chung sống với mẹ hắn, ông đã có vợ và năm cô công chúa. Tuy vậy, bà vợ không chịu nổi cảnh sáng, trưa, chiều ông chìm ngập trong những cơn say mê man, bà đã dẫn năm đứa con ra đi biệt vô âm tín.

***
Mẹ hắn, người đàn bà từng trải, đã có một đời chồng. Bà là người khá phóng khoáng trong các tương quan và cả trong cách dạy con. Lấy chồng từ năm 18 tuổi, và có ba người con trong mười năm. Tuy vậy, mười năm chung sống cùng chồng là mười năm bà bị bạo hành cách tàn nhẫn. Những trận roi đòn như cơm bữa. Cuối cùng, dù biết rằng ràng buộc Dây Hôn Phối, nhưng bà vẫn quyết định ly hôn để giải thoát cho bản thân.

***
Sống trong cảnh gia đình mà sáng chiều tiếng cãi nhau nhiều hơn cơm bữa, nhưng không hiểu vì sao hắn lại có ý đi tu. Một thứ gì đó thôi thúc từ tận bên trong tâm hồn. Cái ước mơ ấy không chỉ mới có đây mà nó đã hình thành từ những ngày đầu hắn biết nhận thức thế nào là đau khổ, thế nào là hạnh phúc. Các chị gái của hắn vì không chịu nổi cảnh mẹ ruột cha dượng, con chung con riêng nên lần lượt bỏ nhà ra đi với cái bụng bầu. Được vài năm, khi tình yêu không còn, khi hạnh phúc tan vỡ lại trở về, chui vào cái mái nhà nóng ra cả mặt mày mà chịu đựng nhau để sống, để hít hà cái không khí ngột ngạt và bế tắc ấy. Trong căn nhà chật chội ấy, ngần ấy người sống bên nhau nhưng dường như chưa bao giờ có tiếng cười. Chẳng hiểu sao ơn gọi được nảy nở trong hắn, cứ tha thiết, dằn vặt hắn phải dâng hiến đời mình cho Chúa. Tự thâm tâm, hắn sợ lắm rồi hai tiếng gia đình. Bởi nơi đó, chưa bao giờ là hạnh phúc, là tổ ấm của hắn.

***
Hắn quen Út Hương từ những ngày nhỏ cùng chơi bán hàng, nhảy lò cò, nhưng với hắn, Út Hương chưa bao giờ là người tình. Hoặc chính hắn cũng mập mờ, không xác định được tình cảm dành cho Út Hương là gì. Út Hương thì lại khác, yêu hắn nhiều hơn bản thân mình. Nhưng đời nào cọc đi tìm trâu, dù có thương lắm nhưng Út Hương chỉ biết chờ đợi. Con gái lớn như hủ mắm trong nhà, cha mẹ giục Út Hương lấy chồng.
-        Mày chịu người ta cho rồi, chứ thằng Hậu có thương mày đâu mà mày chờ làm chi. – mẹ Út Hương khuyên con gái.
-        Mày gật đầu cái là tao gọi điện cho bên đó qua xem mắt.
-        Dạ, má cho con thêm vài tháng nữa.
Trả lời mẹ, mà lòng Út Hương như tan nát. Vừa tức lại vừa thương Hậu. Phải chi hắn trả lời dứt khoát với cô. Hắn chỉ nói với cô nếu thương hắn thật lòng thì chờ hắn một thời gian, hắn sẽ trả lời. Nhưng chờ đến bao giờ?

***
Rồi hắn bỏ nhà ra đi theo tiếng gọi của tâm hồn mình. Hắn cố gắng vừa học vừa làm để có thể theo ơn gọi. Trải qua biết bao khó khăn hắn cũng cố gắng. Chưa bao giờ hắn nghĩ phải quay trở lại gia đình. Hắn nói, cha mẹ và các chị hắn đã khổ, hắn đi tu để ít ra giúp mọi người nhìn ra được ơn Chúa trong chính những bế tắc của cuộc sống.

***
Tốt nghiệp đại học loại giỏi, hắn tự tin khi mình đủ điều kiện vào Dòng như bao thanh niên cùng chung chí hướng khác. Tuy nhiên, danh sách các ứng viên được vào Dòng lại không có tên hắn. Cha giám đốc cố gắng phân tích và an ủi hắn: “Mặc dầu tội của ai người ấy chịu, nhưng… Cha mẹ của con đang sống trong tình trạng rối hôn nhân, …gương mù gương xấu cho nhiều người…cha không thể nhận con…Xin con thông cảm cho cha và nhà Dòng.”
Bao nhiêu hy vọng chợt tan biến sau câu nói của cha. Hắn bần thần cả người…Bầu trời dường như cũng đặc nghịt mây đen bao phủ phía chân trời như chính cuộc đời của hắn lúc này.

***
Một tuần linh thao dường như cũng chưa đủ đến hắn lấy lại niềm tin và sức sống. Bởi ngoài ước mơ được sống đời Dâng hiến hắn không còn mơ ước nào khác…Bên ngoài có gió.
***
Trở về nhà sau 6 năm dài theo đuổi ơn gọi, cũng là ngày Út Hương lên xe hoa. Vừa về đến cổng, thấy bên nhà Út Hương cổng hoa đỏ rực, hắn đánh rơi ba lô xuống đất mà nhìn theo đoàn người đưa Út Hương về với hạnh phúc của mình. Hắn thì thầm như nói với chính mình: Út Hương đã chờ đợi hơn 6 năm trời còn gì. Đời con gái có bao lâu đâu mà chờ mãi.

***
Quỳ dưới chân Thánh giá Chúa, hai hàng nước mắt hắn chảy dài. Hắn tự hỏi: Chúa ơi, Chúa không chọn con hay Chúa chỉ thử thách con? Xin đừng thử thách quá sức chịu đựng của con…

***
Sáng hôm sau, hắn lại vác ba lô lên đường, để lại đằng sau câu hỏi của mẹ:
-        Nhà Dòng không chọn con, vậy con còn đi đâu nữa?
-        Con đi Dòng khác, Chúa đang thử thách con thôi…
Hắn bước đi không chút ngại ngùng. Mắt hắn sáng rực niềm tin.

Mar – Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS