Truyện ngắn
BA CHỊ EM
***
Vậy đấy, tuổi thơ của chúng nó lúc nào
cũng đầy ắp tiếng cười. Vui chơi mỗi ngày. Nhưng đến một ngày, ngày chúng nó lớn
và bắt đầu biết chuyện, hiểu chuyện, cũng là lúc chúng nó hết vui hết cười. Lúc
chúng nó hiểu chuyện, biết chuyện thì cũng là lúc nó nhận ra sự cực khổ quá đỗi
đè nặng lên vai má. Ba nó khi đó đi làm riết, mà chỉ về lấy tiền má rồi lại đi.
Bán đất đai rồi lại đi. Vơ vét hết của cải trong nhà rồi lại đi…Thì ba đi làm
ăn mà con. Má nó thường nói vậy. Các chị nó lần lượt theo chồng. Trong trí óc của
thằng Tửng lúc đó cứ nghĩ các chị đến tuổi lấy chồng thì lấy. Chứ ai dám nghĩ rằng
vì sợ cảnh gia đình nghèo khổ đè nặng mà lấy chồng để có cái cớ mà thoát khỏi cảnh
nghèo.
***
Thời may khi ấy có bà dì ruột ở bên Mỹ
về Việt Nam chơi, thấy gia đình nó túng thiếu, dì gợi ý sẽ giúp gia đình thoát
nghèo bằng cách làm đám cưới giả cho một đứa, đặng sau này qua bển làm ăn rồi gửi
tiền về nuôi ba má và các em. Chị Tý trúng tuyển. Ba bắt chị làm giấy tờ giả để
làm đám cưới. Chị Tý không chịu, phản bác lại, bởi đơn giản chị đã có người
yêu. Anh chị yêu nhau từ khi còn học cấp ba. Sau khi khuyên chị lấy chồng ngoại
bằng những lời êm ái chị không nghe, ba dùng đến biện pháp mạnh. Nó còn nhớ như
in hôm đó, vừa đi học về, nghe ba chửi chị sang sảng: “Cái đồ ngu như bò, ngu
như con bò!” Mà mãi sau này lớn lên nó vẫn
hy vọng ba không cố ý la rày chị như thế. Và cố nghĩ tích cực rằng chắc ba cũng
vì muốn chị em nó có tương lai tươi sáng mà thôi. Nhưng có lẽ câu chửi này của
ba, dù vô tình hay cố ý cũng gậy ra một vết thương nơi tâm hồn, mà chị phải
mang nó đến suốt cuộc đời.
***
Ngày đám cưới chị, mà chỉ là
đám cưới giả thôi, nhưng phải làm mọi thứ như thật, chỉ trừ lên nhà thờ. Chị phải
đóng kịch làm cô dâu thật hạnh phúc bên cạnh chú rể người Tây cao như cây cột.
Anh thợ chụp ảnh ra vẻ chuyên nghiệp yêu cầu cô dâu chú rể hôn nhau một cái. Chị
choàng vào cổ thằng Tây hôn lên môi. Biết đâu đó là nụ hôn đầu đời của chị? Thằng
Tửng nghĩ thế. Vậy thì xót xa quá.
Đám cưới xong một tháng, hai tháng, rồi
một năm,… thằng Tây nhận tiền của bà dì xong chuồn mất. Bỏ lại chị nó bơ vơ, lạc
lõng. Hên quá, chỉ là đám cưới giả thôi. Chứ nếu thật thì dang dở đời con gái rồi.
***
Thế nhưng thua keo này mình bày keo
khác. Bà dì lại với điệp khúc sẽ lo cho anh chị một đứa qua Mỹ, đặng sau này
giúp ba má. Sảy con chị, đến lượt con em. Con Mèo nghiễm nhiên được chọn lựa.
Nhưng nó nói tại sao cứ phải làm kết hôn, sao mình không làm kiểu du học sinh.
Và nó đã thành công. Sau khi tốt nghiệp sư phạm ngoại ngữ, nó có cả một tương
lai nhưng vì không dám làm cho ba má buồn, nó đành gác lại tương lai để đi theo
kế hoạch xem ra rất dễ ăn, và tươi sáng mà bà dì bày vẽ ra. Người ta làm giả
các loại giấy tờ. Nào ba có trại heo lớn nhất vùng Biên Hòa trong khi ở nhà ba
chỉ nuôi mỗi một con heo mọi ốm nhắt. Nào là má làm chủ tiệm vàng, trong khi mấy
chục năm nay má phải oành lưng vì phải
gánh bún riêu đi bán dạo. Nghe có vẻ tức cười. Vậy mà nó đậu phỏng vấn. Nó đậu
thiệt. Sáng hôm đi phỏng vấn cả trăm người mà có một mình con Mèo đậu. Biết kết
quả, nó khóc ròng. Khóc một phần vì quá vui, nhưng cũng một phần trong người
không có đến 50.000 VNĐ để làm Visa. Mấy người đi phỏng vấn chung biết chuyện
nên động lòng trắc ẩn, cho nó tiền. Cầm tiền mà nó khóc miết. Còn nhớ khi đó, thằng
Tửng đang tu tập, con Mèo gọi điện lên nhà Dòng, tính giả bộ nói là em rớt rồi.
Để nghe thằng Tửng phán như thánh thấy chưa anh nói mà, đi Mỹ đâu phải dễ, làm
giấy tờ giả như thế ai mà tin. Nhưng con Mèo vừa nói: “em rớt…em đậu… rồi anh Tửng
ơi!” Rồi nó khóc như ai đánh vậy. Nó vui quá, không giả bộ để lừa thằng Tửng được
như khi tụi tôi còn nhỏ.
***
Thằng Tửng, thằng con trai duy nhất
trong gia đình đông con. Nó là đứa duy nhất mà khi má mang bầu toàn thèm ăn đồ
ngon, đồ ngọt, thay vì đồ chua, đồ cay như khi mang bầu các bà chị nó và con Mèo.
Thằng Tửng cũng bình thường như bao đứa trẻ khác. Cũng bị ba đánh đòn vì không
chịu học, bị các chị la rày vì trời trưa không ngủ đội nắng đi chơi. Nhưng cũng
như các chị, lúc nó bắt đầu hiểu chuyện thì cũng là lúc nó nhận ra ba mẹ cãi
nhau như cơm bữa. Gia đình túng thiếu trăm bề, nợ nần chồng chất. Tuổi thơ nó sợ
nhất là những ngày giáp tết. Bởi từ khi biết ý thức thì cũng là lúc nó phát hiện
ra cứ giáp tết là người ta đến đòi nợ. Hết cái để đòi, cuối cùng, cả cái nhà
cũng ra đi. Chị em chúng nó và ba má bị quăng ra ngoài đường vào một ngày mà chủ
nợ đã định sẵn. Tự nhiên lúc đấy, cái ý nghĩ đi hoang lại nảy ra trong đầu thằng
Tửng. Nhưng bây giờ đi hoang thì không dám, thôi đi tu cho rồi. Một ý nghĩ chợt
lóe lên trong nó. Và thằng Tửng đi tu thật, chỉ vì một ý nghĩ thoáng qua, dù chỉ
là bâng quơ.
***
Rồi từ đấy ba chị em nó xa nhau. Chị
Tý, chờ thằng Tây mãi không thấy quay lại thì cũng phải lấy chồng thôi, nếu
không muốn chẳng thằng nào thèm rước. May thay người yêu cũ vẫn còn nặng tình,
chấp nhận chị. Rồi cũng cưới hỏi, rồi cũng có con. Nhưng cái sĩ diện của một thằng
đàn ông bị người ta cướp người yêu mình, phần vì tức ba vợ đã coi khinh mình
nghèo nên lâu lâu lại lấy chuyện cũ ra giày xéo chị đến tan nát. Khi có bầu đứa thứ hai, chồng chị kiếm cớ gây chuyện rồi xô
xát xảy ra. Chị phải vào viện mổ gấp để lấy đứa con mới hơn bảy tháng. Suốt thời
gian đó, chị nuôi con nằm trong lồng kính, mà không một người giúp đỡ, không một
đồng trong người. Chồng thì hờ hững, chơ vơ. Thời may, thằng con khỏe lại, rồi
xuất viện về nhà, nhưng vì sanh non nên nó có một cục bướu thật to, che hết một
phần gương mặt. Mỗi khi nhìn con không lành lặn, chị vừa giận chồng, vừa thương
con. Chỉ còn biết cầu nguyện với Đức Mẹ. Rồi khóc! Vậy thôi.
***
Con Mèo, vừa qua Mỹ được vài tháng,
không có tiền đóng học buộc nó phải đi làm nail. Bà dì khi thấy cháu qua đến đất
Mỹ, sợ cháu không trả tiền cò cho mình nên ngày đêm đòi lại. Một thân một mình
trên vùng đất xa lạ không biết phải sống thế nào, con Mèo rơi vào những tháng
ngày cùng quẫn. Nhà trường thì buộc đóng học phí. Mà nếu không đóng học thì nó
sẽ trục xuất về Việt Nam. Thời may, nó làm nail, người dưng nước lã lại thấy
thương, làm mai cho nó một người. Thì cũng người Việt, mặt mũi cũng được, chỉ
có điều hơn nó đến ba chục tuổi, béo phệ trong khi nó chưa đầy hai hai. Ở nhà
ba má đã bán đất lo làm hồ sơ cho nó. Rồi hôm nó đi, ba làm bữa tiệc thật thịnh
soạn mời hết bạn bè chí cốt đến chia vui, tiễn chân con gái đi Mỹ. Ba hãnh diện
lắm! Thế nên bây giờ nó không nên về, vì sợ ba mất thể diện. Không thể về vì về
làm sao mà trả nợ cho dì. Không được về vì đã leo lên lưng cọp rồi. Thế nên người
ta hỏi nó làm vợ, nó gật đầu cái rụp, rồi khóc. Về ở với người mà nó gọi bằng
chồng, đêm đêm nó ngủ như đang ôm phải một mớ thịt bùng nhùng không phân biệt
được bộ phận nào là tay, bộ phận nào là chân. Rờ lên mặt mình, mặt ướt mèm vì
nước mắt từ hồi nào rồi. Nhiều khi nó tự hỏi, cái giá để được ở lại Mỹ lại quá
đắt vậy sao. Nó phải trả bằng cả một đời con gái.
***
Rồi thời gian trôi, cả ba chị em chưa
khi nào ngồi lại với nhau, dù chỉ một lần. Mỗi đứa một nơi, mỗi đứa một nỗi niềm,
mỗi đứa một hoàn cảnh, mà cả ba dường như cùng mặc định chung với nhau đừng bao
giờ kể cho ba má nghe. Sợ biết chuyện, ba má sẽ buồn lắm, hối hận lắm, đau khổ
lắm... Chúng nó bỏ quên nhau để thời gian trôi tuột. Nhiều khi thằng Tửng không
biết có còn nhớ mình có một bà chị và một đứa em mà khi xưa mà sáng sáng lại rủ
nhau chơi nhảy lò cò, chơi ăn ô quan, tối tối lại chơi năm mười chùm mền,…Nó nghĩ
chị Tý và con Mèo cũng vậy thôi.
***
Rồi
cũng đến ngày thằng Tửng được chịu chức. Cả nhà ai cũng vui. Mà vui hơn nữa là
con Mèo bên Mỹ cũng về. Bữa về nhà, Chị Tý nhét vào tay thằng Tửng nói nhỏ, chị
chỉ có nhiêu đây cho em, rồi quay đi như cố né tránh ánh mắt của nó. Hôm sau chị
gửi cho thằng Tửng lá thư đầy nước mắt, chị cảm thấy hổ thẹn vì không giúp gì
được cho em bao lâu nay…dường như cuộc sống quá cực khổ, chị quên em mất rồi…Con
Mèo gọi điện về nói anh Tửng muốn gì em mua…
***
Ngày
thằng Tửng được chịu chức linh mục, gia đình ai cũng hạnh phúc, mỗi anh chị cho
nó một ít tiền lo Lễ Tạ Ơn, nhưng tiền của con Mèo và chị Tý nó vẫn giữ nguyên
đây, không dám sài, bởi nó làm cho thằng Tửng nhớ đến một thời tuổi thơ của ba
chị em thường lấy lá mít làm tiền,...Chị Tý và con Mèo còn nợ nó nên bây giờ trả
lại. Tiền lá mít làm sao mà sài được! Mà nếu sài được thì tiền đó là tất cả tình cảm của chị Tý và con Mèo
dành cho nó, sợ sài rồi, tình cảm bay mất lấy gì mà níu lại.
Tý ơi…Mèo ơi…nhớ lắm tiếng gọi
từ thủa bé…
Lm. Mar – Aug Bùi Văn Hồng
Phúc, SSS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét